Edit: Ry

"Biệt thự bão tuyết là cái gì?"

Hồng Ngọc nghe được thì thắc mắc hỏi Tạ Thanh.

Tiền Tam nhăn nhó đáp: "Biệt thự bão tuyết là một hình thức đảo hoang rất kinh điển, một nhóm người bị vây ở một nơi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, sau đó từng người chết đi. Hung thủ thường sẽ ẩn ngay trong số những người này, phải tìm ra được hung thủ thì mới tính là an toàn. Tất nhiên cũng có khả năng là không ai còn sống nữa."

Hồng Ngọc nắm tóc, bực bội chửi nhỏ: "Ghét nhất là mấy tình huống này."

Hình thức phó bản trong trò chơi vô hạn cũng có vài loại, Hồng Ngọc chỉ trải qua mấy phó bản như giết người, mọi người cùng nhau tìm manh mối đối phó boss. Hình thức suy luận kiểu này là loại chị không am hiểu lắm, vì hồi còn sống chị cũng không hứng thú với chúng.

Từ lúc người hầu nói trời sắp đổ tuyết là Tạ Thanh đã lờ mờ đoán được, hắn nhìn người chơi xung quanh, ánh mắt đảo qua khuôn mặt họ.

Trừ Hồng Ngọc và Tiền Tam là người quen thì bốn người còn lại đều là gương mặt lạ.

Theo thứ tự là cô gái tóc ngắn đeo khuyên ngọc trai, người đàn ông trung niên đội mũ đeo máy ảnh, thanh niên mặc áo khoác tương đối mập, và một ông bác có mái tóc muối tiêu lưng hơi gù.

Hiển nhiên bốn người này cũng không quen biết nhau, nghe Tiền Tam giải thích về biệt thự bão tuyết, họ lập tức tách ra mỗi người đứng một góc.

Gió thét gào, nhưng lạnh hơn cả là trái tim người chơi vô hạn.

Tạ Thanh bỗng hơi nhớ Béo, dù sao thì trong những đồng đội hắn từng gặp, hiếm ai lạc quan lại thích nói nhảm như ông chú đó.

Người phụ nữ tóc ngắn không chịu được lạnh, run rẩy nói: "Chúng ta vào trong trước đi. Dù tình huống có thế nào thì cũng không thể đứng đợi ở ngoài này được."

Đi vào sảnh lớn có lò sưởi âm tường, tay chân mọi người mới dần ấm lên.

Thức ăn tinh xảo bày trên bàn dài vẫn nóng hổi, đúng như lời người hầu nói trước khi đi.

Ghế chủ nhân có một phần, hai bên trái phải mỗi bên ba phần.

Mọi người lần lượt tìm chỗ ngồi, Tạ Thanh dứt khoát đi tới ghế chủ nhân, không hề khách khí ngồi xuống.

Người đàn ông đội mũ đeo máy ảnh chậm một bước, ngồi ở ghế đầu tiên bên trái.

Lâm Chức đứng sau lưng Tạ Thanh, quan sát nhóm người có vẻ mặt khác nhau này.

Nếu đây đúng là biệt thự bão tuyết kinh điển, hung thủ hay có thể nói là boss, nằm trong số những người này. Nhưng y lại không cảm nhận được hơi thở của đồng loại.

Hình thức này bị hạn chế nhân số là vì quá đông thì sẽ phức tạp, hung thủ rất dễ bại lộ. Mà quá ít cũng vậy, bởi mỗi người chết đi thì phạm vi tình nghi sẽ bị thu hẹp.

Bầu không khí có chút ngột ngạt, chỉ nghe được tiếng gió tuyết bên ngoài.

Thanh niên mặc áo khoác không chịu nổi, mở miệng trước.

"Tôi không nghĩ là hình thức này đâu, để biết có phải hay không thì đơn giản mà. Chúng ta là người chơi, ai không có thiên phú thì người đó chắc chắn là quỷ."

Tiền Tam lập tức phản bác: "Không..."

Nhưng gã còn chưa nói xong, lời đã kẹt ở cổ họng.

Bởi thanh niên ngồi đối diện gã bỗng lòi mắt ra. Xương sọ của y như thể chịu áp lực vô hình nào đó, y rít lên âm thanh không giống loài người, ngã xuống ghế.

Người phụ nữ tóc ngắn hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi vội bịt miệng mình, những người khác cũng hốt hoảng vội vàng đứng dậy.

Tạ Thanh ngồi yên tại chỗ, tay cầm dao ăn.

Lâm Chức thấy rất rõ, ngay sau khi thanh niên kia mở miệng, một bàn tay hư thối đột nhiên xuất hiện, dán vào đầu hắn, sau đó dùng sức ấn.

Thanh niên kia chết, hai cái tay kia cũng biến mất.

Sự hoảng loạn của mọi người không giống giả vờ, như thể chuyện này không liên quan gì tới họ.

Tiền Tam quay đầu, không dám nhìn cái xác với xương sọ biến hình.

"Ngài Moreah là một quý ông rất lịch thiệp, ngài ấy rất ghét có người làm ra hành vi không phù hợp với hình tượng ở nhà của ngài ấy."

Tiền Tam lặp lại lời của người hầu, đây cũng là lí do gã lên tiếng ngăn cản đề nghị của người kia, bởi thanh niên nhắc đến "người chơi".

Ở nơi này, bọn họ không được nói mình là người chơi.

Phó bản bắt đầu chưa được mấy phút, người chơi đầu tiên đã chết trước mặt mọi người.

"Tôi cảm thấy chúng ta nên làm quen một chút, hiểu biết lẫn nhau rồi cùng tìm hiểu tình huống nơi này."

Người đội mũ mở miệng, giới thiệu mình trước: "Tôi là một phóng viên, các vị gọi tôi là lão Bì."

Mọi người không có vấn đề, theo trình tự, Tiền Tam mở miệng: "Tôi là bác sĩ, tên là Tiền Tam."

Người phụ nữ tóc ngắn nói: "Lý Như, thiên kim nhà giàu, nghề là ăn chơi."

Ông chú mặc đồ lao động đã bạc màu lắp bắp: "Mọi người gọi tôi là chú Lưu được rồi, tôi là cảnh sát về hưu."

Hồng Ngọc vén mái tóc dài, mặt mày có phần nặng nề: "Đóa hoa giao tiếp* Hồng Ngọc."

*Ý là gái hạng sang :v

Cuối cùng đến lượt Tạ Thanh, hắn ngừng động tác cắt thịt, nói: "Nghệ nhân violon, Tạ Thanh."

Nói xong hắn ăn tiếp, như thể cái xác biến hình dưới gầm bàn chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Đầu Tiền Tam sắp hiện lên ba vạch kẻ: "Thế mà cậu vẫn ăn được à?"

"Ăn uống quan trọng mà, hồi xưa tôi từng phải nhịn đói rất lâu."

Chú Lưu nghi hoặc: "Thời đại này làm gì có nạn đói?"

Tạ Thanh giải thích: "Nhưng mà đại học có huấn luyện quân sự chú ơi, đặt đồ ăn đợi cả buổi mới giao tới."

Chú Lưu làm vẻ bừng tỉnh, nhưng mặt mày vẫn tràn đầy khó hiểu.

"Chúng ta tạm thời cất xác anh ta đi, cứ để đây như vậy cũng không tốt lắm."

Tiền Tam đứng dậy, chú Lưu cũng tới phụ một tay.

Hai người kéo xác thanh niên kia ra sau ghế sô pha, lấy tấm thảm trên đó xuống phủ tạm cho y.

Lý Như nhìn laptop của thanh niên, giới thiệu thân phận thay y: "Cậu ta là một nhà văn."

Nhưng giờ thì cũng không còn quan trọng nữa.

Mọi người im lặng trong chốc lát, sau đó chia nhau ra đi điều tra.

Biệt thự này có ba tầng, bên ngoài vườn hoa còn có một cái gác nhỏ. Nhưng vì bão tuyết nên cửa sau bị tuyết chặn, phạm vi hoạt động của người chơi bị giới hạn trong tòa nhà.

Mọi người quyết định chia làm ba tổ, tách ra điều tra ba tầng.

Hồng Ngọc và Tạ Thanh một đội, Lý Như và chú Lưu tới tầng hai, Tiền Tam và lão Bì lên tầng ba.

Lầu một ngoài phòng ăn rộng lớn và phòng đãi khách thì còn có phòng bếp nhỏ và mấy phòng cho người hầu.

Hồng Ngọc đi theo Tạ Thanh vào bếp, băn khoăn hỏi: "Nếu chúng ta chỉ có thể hành động đúng như thân phận của mình thì chảng phải là không được phép dùng sức mạnh?"

Chị cảm thấy không hợp lí, nhưng cái chết của thanh niên kia là bằng chứng. Y chỉ là lỡ miệng nhắc tới thân phận đã chết thảm, khiến người ta lạnh sống lưng.

Nói xong chị còn nhìn trái phải, sợ mình cũng sẽ chết, nhưng thấy không có gì xảy ra thì nhẹ nhàng thở phào.

"Tất nhiên là được rồi, đây là ý nghĩa cho việc có thiên phú mà, không thể cấm dùng được. Coi như chúng ta là những người có dị năng đi."

Tạ Thanh giơ tay, đèn điện trong phòng bếp lập tức tắt. Hắn nhấn chốt bật lại, mỉm cười: "Nam sinh viên biết ảo thuật không có nghĩa hắn không phải nghệ nhân chơi violon."

Hồng Ngọc hoàn toàn thả lỏng, giơ ngón cái với Tạ Thanh.

Chị cũng thử kéo cái đĩa trong bếp lên không trung rồi trả về chỗ cũ, quả nhiên không có chuyện gì xảy ra.

"Cậu nghĩ hung thủ là ai?"

Cả hai đều không có vấn đề, Hồng Ngọc bèn hỏi Tạ Thanh.

"Chị đừng tin vào phán đoán của tôi quá."

Tạ Thanh sờ đồng tiền trong túi, hắn xây dựng hình tượng thanh niên thuần khiết, chứ không phải là Conan.

"Tôi tin vào năng lực của cậu. Dù sao lần trước... Tôi tin cậu."

Hồng Ngọc cũng không nói quá nhiều, khẳng định lại.

Trước mắt Tạ Thanh dường như hiện lên tân nương trong quan tài, mũi dường như lại ngửi được mùi hương ngọt ngào kia.

"Nhưng tôi thì thấy không ổn lắm đâu, dù sao thì lần này có vẻ không sợ máu xử nam cho lắm."

Tạ Thanh nhún vai, hắn không muốn cũng không thích người khác gửi gắm hi vọng sống vào mình.

"Tôi đi lục soát hai phòng bên trái, chị lục soát phòng bên phải nhé."

Tạ Thanh mở tủ bát xem thử, sau đó đi ra cửa.

Hồng Ngọc bất đắc dĩ, đành phải đi sang phải.

Tạ Thanh nghịch đồng xu trong tay, tiến vào căn phòng đầu tiên bên trái.

Đồng xu bỗng trượt khỏi tay hắn, lăn xuống dưới gầm tủ.

Thanh niên nhìn quanh phòng, muốn tìm một thứ có thể khều đồng xu ra.

Nhưng hắn chưa kịp làm gì, đồng tiền dưới gầm tủ quần áo đã thong thả lăn ra ngoài, sau đó dừng trước giày hắn, ngã xuống.

Mặt hoa ngửa lên trên.

Tạ Thanh cúi đầu nhìn đồng tiền, trong đầu hiện lên ba chữ.

--- Ngày may mắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện