Edit: Ry

Trái tim mất kiểm soát mạnh mẽ nhảy lên, thậm chí căng cứng sưng to đến mức đau đớn.

Âm thanh mưa gió bên ngoài dường như bị tiếng động ồn ào trong lồng ngực bao phủ, Tạ Thanh cảm thấy mình phải nói gì đó hoặc làm gì đó, tóm lại là phải có động thái thể hiện sự từ chối.

Nhưng mà nhịp tim nhanh quá.

Trước mắt là quỷ, là quái vật sẽ giết hắn. Ở trong phó bản này đã xuất hiện một người phù hợp với yêu cầu của Lâm Chức, có lẽ đạt được mục đích rồi, y sẽ móc tim ăn thịt hắn, hắn sẽ biến thành thứ bị vứt bỏ, thành đồ ăn.

Nhưng mà trái tim đập nhanh quá.

Luồng nhiệt xao xuyến theo máu trào lên, những mong muốn chống cự biến thành dối trá vụng về.

Tạ Thanh không chớp mắt nhìn Lâm Chức, nhìn đôi mắt mờ bụi của y, nhìn đôi gò má mềm mại, trong đầu làm gì còn ý nghĩ xách quần chạy. Hắn chỉ muốn cởi ra ngay bây giờ, sau đó để bản thân vỗ vào má thiếu niên.

Cảm giác muốn thoát khỏi khống chế đã bị kích thích quét sạch, thậm chí khiến người ta sản sinh ý tưởng dã man phá hoại tất cả, Tạ Thanh không nghĩ được nữa.

Không phải là hắn từ bỏ chống cự, chỉ là hắn... Không thể chống cự.

Cảm xúc kịch liệt khiến trái tim đau đớn, vỡ vụn thành đại dương mênh mông của tình dục.

"Ý anh là, tình cảm của chúng mình đã rất tốt rồi, không cần quá trình bồi dưỡng nữa, vợ làm gì với anh cũng được."

Tạ Thanh tức thì đẩy ngã ý nghĩ của phút trước, đôi mắt chăm chú nhìn Lâm Chức.

Hắn có chút hối hận vì đã làm mắt Lâm Chức bị thương, nên Lâm Chức bây giờ không thể thấy biểu hiện của hắn.

Nói xong câu này, cảm giác lạnh lẽo đông cứng trong cơ thể lập tức biến mất.

Một lần nữa có được quyền khống chế, Tạ Thanh gập ngón tay, chống người dậy.

Mong muốn chạy trốn đã bị hắn ném lên chín tầng mây, thanh niên nói với giọng hơi khàn, thái độ còn rất tự nhiên: "Vợ muốn anh làm gì để phối hợp nào?"

Mắt hắn mang theo ý cười, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi vì hồi hộp.

Nhưng vẻ mặt không hề tiết lộ chút sơ suất nào, tỏ rõ người cần người cứ hái, hết sức điềm nhiên.

Lâm Chức lại không trả lời. Y ngồi dậy, gò má thoáng cọ qua, cơ thể trẻ trung lập tức căng cứng không thể kiềm chế.

Y cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại vẫn lạnh tanh.

Thế nên dưới góc độ của Tạ Thanh, hắn vừa nói xong thì Lâm Chức bình thản đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Cái này khó tránh khỏi làm Tạ Thanh nhíu mày, chẳng lẽ... Lâm Chức không hài lòng với hắn?! Tạ Thanh không thể tin được. Mặc dù hắn chưa từng làm mấy hoạt động nhàm chán đó, nhưng dù gì cũng là thanh niên thời đại internet, hắn biết mình vẫn rất đạt tiêu chuẩn.

Tạ Thanh nhìn chằm chằm Lâm Chức, hận không thể kéo tay y lại nói đừng đi, kiểm nghiệm một chút đi đã.

Sương mù xám trắng đan xen, bờ mi Lâm Chức run run, đôi mắt dần có ánh sáng.

Y nhìn về phía Tạ Thanh, bỗng nói: "Ta muốn nhìn một chút."

Tạ Thanh sửng sốt, thấy Lâm Chức cúi đầu ngắm nghía mình, lặp đi lặp lại hai lần, xác nhận mình không có hiểu sai.

Lâm Chức thong thả chờ phản ứng của hắn, tiếp tục nhìn chăm chú.

Tạ Thanh nghĩ mình đã nói sẽ phối hợp, giữ bình tĩnh nằm im, nhưng cái sự cứng đờ đó có làm gì cũng không giấu được.

Cái này khác, tuy là ban nãy hắn còn ngo ngoe muốn để Lâm Chức kiểm hàng, nhưng không phải thế này... Huống hồ Lâm Chức còn bình tĩnh như thế, như thể đang nhìn chim cò bình thường.

Lâm Chức nhìn cái cổ đã ửng đỏ của Tạ Thanh, nhìn cái người luôn ba hoa chích chòe giờ nín họng không nói được gì, cảm thấy khá là buồn cười.

Bên ngoài trời mưa, gió thổi ù ù khiến trong phòng rất lạnh, bên cạnh còn có một con quỷ, khiến cái lạnh càng thấm sâu.

Tạ Thanh lại không cảm thấy lạnh, hắn cảm tưởng như mình đang ở đầu hạ.

Hắn không khỏi tự đánh giá bản thân, cũng được mà.

Thế nên hắn cong mắt cười với Lâm Chức, kiểu mời người yêu thương: "Sao, vợ thấy anh có được không?"

Nhưng mà Lâm Chức vẫn tiếp tục cẩn thận quan sát, như thể đang thật sự giám định so sánh thứ của hắn. Tạ Thanh nắm chặt tay, trong lòng có sự chua chua nghèn nghẹn.

À, đây là không biết đã xung hỉ nạp bao nhiêu thiếp rồi.

Tạ Thanh tự động cho những người Lâm Chức đã gặp trước đó là nam thiếp, hắn mới là chính thất.

Nhưng cứ nghĩ lát nữa Lâm Chức sẽ coi mình như món ăn trong đĩa, sau đó đi tìm người đàn ông khác là Tạ Thanh lại khó tránh khỏi ấm ức.

Bực thật đấy, hắn không muốn chết sớm như vậy.

Kiểu gì hắn cũng phải xem cái người tiếp quản ca làm của hắn có tốt bằng hắn không, nếu là thứ gì không bằng thì hắn chết cũng không nhắm mắt.

Lâm Chức thấy được cảm xúc của Tạ Thanh, ra vẻ suy tư, trong lòng lại cười hỏi 01: [Phim hoạt hình có hay không?]

01: [Hay ạ!]

Lâm Chức nghĩ, đúng là rất hay.

Không hổ là thanh niên ngây thơ, cảnh đẹp ý vui.

Lâm Chức sẽ không nói ra lời khen này, trên mặt y còn chẳng có ý cười, thậm chí còn hơi cau mày.

Trái tim Tạ Thanh bị treo lên, lần đầu tiên trong đời, còn là sau khi chết, hắn nghi ngờ bản thân.

Lòng tự tôn của hắn lung lay sắp đổ rồi, sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.

"Cái này hơi khó."

Lâm Chức sờ lên bụng, như là đang châm chước.

"Không khó, sao anh lại làm khó vợ được."

Tạ Thanh lập tức bắt lấy cổ tay Lâm Chức, điệu bộ hân hoan vô tư càng thêm rạng ngời.

Lòng tự tôn của hắn trở nên kiên cố không gì phá nổi!

"Vợ anh là quỷ lợi hại nhất mà, cái gì em cũng làm được."

"Tim anh đập nhanh quá, em không muốn xem thử à?"

Nói kiểu đó thì không biết rốt cuộc ai mới là thức ăn trong đĩa.

Chân trời vang lên sấm rền, mưa tầm tã đập trên mặt đất bộp bộp, giống tiếng tim đập của thanh niên, đinh tai nhức óc.

Tạ Thanh nói không lên lời, hắn cảm thấy sao Lâm Chức lại có thể như thế... Như thế... Khiến người ta có chết trong tay y cũng cam lòng.

Người Lâm Chức rất lạnh, nhưng không lạnh đến mức sẽ làm tổn thương cơ thể người sống.

Những ngón tay tái nhợt từng mở ra lồng ngực Tạ Thanh giờ đang bị nắm chặt.

Lâm Chức biết rõ tính cách Tạ Thanh, y chủ động hắn sẽ phối hợp, nhưng trong cái phối hợp này xen lẫn bao nhiêu là chân tình thì khó mà nói.

Y không muốn Tạ Thanh lẫn lộn chân tình với lá mặt lá trái chỉ vì y là quỷ. Thế nên y cần quan sát, để Tạ Thanh hoàn toàn rơi vào thế bị động, thúc đẩy cảm xúc của hắn sinh trưởng.

Để Tạ Thanh nhận thức được, mọi thứ là hắn phải chủ động, là hắn tình nguyện.

Con mồi bị bắt cần phải được trói chặt từng chút rồi từng chút. Lâm Chức lại không làm theo ý hắn, trói xong rồi buông, khiến Tạ Thanh phải chủ động nắm tay y, ép hỏi y tại sao lại làm vậy.

"Người anh rất ấm."

Lâm Chức cong môi, dường như hài lòng trước nhiệt độ cơ thể người sống.

Túi da của thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, từng hơi y thở ra lại lạnh lẽo âm u, tựa như đóa hoa quỷ diễm lệ nở trên xác người.

Sự xuất hiện của y dù ở bất cứ nơi đâu đều sẽ khiến người ta sợ hãi, y đại diện cho khủng bố, mờ mịt và tử vong.

Trừ giây phút này.

Sự phụ thuộc và khao khát của y khiến người ta tham lam, vượt qua mọi khe rãnh.

"Anh sẽ sưởi ấm cho em, đây là trách nhiệm của anh."

Trong tiếng kèn trống rộn ràng, họ đã kết hôn, đã bái đường, hắn cũng là người nâng khăn cô dâu của Lâm Chức, hắn là danh chính ngôn thuận, theo lý hắn nên làm chuyện này.

"Vợ ơi em nhìn này, anh đã nói em sẽ làm được mà."

"Vợ anh lợi hại quá."

Tiếng hắn nhảy nhót, động tác lại hoàn toàn trái ngược với vẻ hồn nhiên trên mặt.

Tiếng khen không dứt bên tai, khiến đầu óc bị thúc hơi say của Lâm Chức lại càng thêm choáng váng.

Sương mù lạnh lẽo bóp yết hầu Tạ Thanh, ra hiệu cho hắn im miệng.

Tạ Thanh ư ư ưm vài tiếng, tỏ vẻ rất là khổ sở vì bị ghét bỏ, nhưng động tác của hắn thì chẳng thể hiện cảm xúc đó chút nào.

Cách một bức tường, Trương Tam và Trương Vân Chiêu không dám ngủ say, mỗi người nằm một đầu, run lẩy bẩy trong chăn lạnh.

Trương Vân Chiêu: "Anh, anh có nghe được tiếng động gì không?"

Trương Tam cẩn thận nghe một hồi: "Có tiếng gì à? Bên ngoài mưa to quá."

Trương Vân Chiêu: "Thế chắc là em nghe nhầm, thật ra em cũng không nghe rõ lắm."

Lẫn trong tiếng mưa rơi có một âm thanh rất nhỏ, lúc cậu ta nghe thấy cũng không phân biệt được là tiếng gì.

Trương Tam: "Vậy cảnh giác một chút, có khi đêm nay quỷ sẽ tới gõ cửa. Nếu thật sự có chuyện thì chúng ta chạy sang sát vách đi, đông người sẽ an toàn hơn."

Trương Vân Chiêu gật đầu, rất tán thành ý kiến này.

Ánh sáng ngoài phòng lóe lên như ban ngày, lại nhanh chóng dập tắt.

Khi tia chớp lóe lên, một cái tay thò vào qua khe cổng.

Rõ ràng là người, tứ chi lại linh hoạt như xúc tu, cơ thể nổi bọt với dịch nhờn chảy xuống để lại những vệt xanh đen dưới đất.

Ngũ quan bị đè ép biến hình giống như trang giấy, biến thành dòng chảy, từng chút nhúc nhích vào trong.

Một đống cơ quan không ra hình thù tụ lại trong sân, tiếp tục bò về phía trước.

Nó ngửi được thứ mùi đáng ghét khiến nó phát cuồng, nó nhất định phải giết.

Nhưng mới leo lên bậc thang, còn chưa chảy vào khe cửa, nó đã nghi hoặc dừng lại.

Chừng mấy giây sau, nó chầm chậm chảy về sau.

Nam và nam à? Vậy không sao.

Tác giả có lời muốn nói:

Phân tích một chút hoạt động tâm lý của quái vật: Giết! Giết! Giết! [điên cuồng nhích tới] [khí thế hùng hổ] [nghi hoặc không hiểu]

Gay à, thế thì không sao [chậm rãi lùi lại]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện