Edit: Ry
Ngửi được mùi nước biển tanh nồng, Lâm Chức lập tức nhìn ra cửa.
Tạ Thanh cũng phát hiện, thắng xe khẩn cấp.
Nhưng đợi một hồi, thứ bên ngoài vẫn không tiến vào.
Thậm chí là đi xa dần, khiến Lâm Chức hơi khó hiểu.
"Đi rồi à?"
"Mùi có vẻ giống quỷ nước, nhưng cũng không giống lắm."
Dù sao cũng là đối tượng muốn ăn lần này, Lâm Chức phải phân tích một chút.
Y hi vọng là thể linh hồn, nếu không e là không tiêu hóa nổi.
Ngẩn người có một lát, thứ nóng hổi chôn sâu trong bụng như loài thú ngủ đông vừa tỉnh, chốc chốc lại nảy lên, tưởng như muốn đốt cháy nội tạng.
"Ngày mai là sẽ biết thôi." Hai tay Tạ Thanh chống bên người Lâm Chức, cúi đầu cười hỏi: "Vợ à, có phải bọn họ hữu dụng với em không?"
Chuyện này thật ra cũng không khó đoán. Lâm Chức uống máu của hắn, giữ lại mạng hắn, sau đó y có thể mặc kệ quy tắc phó bản xuất hiện bên cạnh hắn, thậm chí còn mạnh lên.
Điều này chứng tỏ y đang mượn dùng thân phận người chơi để xuyên qua trò chơi vô hạn này. Vậy mục đích của y là gì, tại sao sức mạnh của y lại gia tăng, đáp án đã rõ.
Chính là nhờ những boss là trung tâm phó bản giống y. Ở đoạn cuối phó bản biệt thự bão tuyết, Lâm Chức hẳn là đi làm chuyện này.
"Không cho em nói mấy câu như không liên quan tới anh nữa, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng. Tuy là với em anh rất nhỏ yếu, nhưng anh sẵn lòng góp chút sức mọn cho em. Chúng ta cùng phe mà, mục đích cuối cùng cũng nhất trí."
Tạ Thanh tựa trán với Lâm Chức, nếu là người không biết quan hệ giữa họ thì chắc sẽ thật sự cho rằng đây là một cặp tình nhân.
Lâm Chức ngước mắt, thích của Tạ Thanh quá có tính mê hoặc, không biết còn tưởng hắn yêu y đến không thể kiềm chế.
Nhưng hiển nhiên là không phải, giống như Tạ Thanh nói, bọn họ cùng một phe.
Người chơi nỗ lực sinh tồn trong tay boss, giết boss để vượt ải, mà mục đích của y là ăn thịt đồng loại. Căn cứ vào những điều kiện này, dù là y bất cứ lúc nào cũng có thể giết Tạ Thanh, nhưng đồng thời cũng là bùa hộ thân của hắn.
Y là sự tồn tại có thể hoàn mỹ giải thoát cho hắn, mà trong lúc này, bọn họ còn đang tiến hành giao thoa thân mật nhất đời người, Tạ Thanh làm gì có lí do để không thích y.
Nhưng loại thích này chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
"Nếu không phải thì sao?"
Câu hỏi của Lâm Chức bị thúc cho vỡ vụn, âm cuối thành tiếng hít thở.
"Nếu không phải..." Tạ Thanh lặp lại, bàn tay dán lên phần bụng hơi gồ hình dạng của hắn, mặt mày rạng rỡ: "Làm trâu làm ngựa cho em là vinh hạnh của anh."
Thanh niên - sự pha trộn giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành, Tạ Thanh có được đặc tính của riêng cái tuổi này, sáng sủa hoạt bát như nắng ngày hè, cũng phấn chấn đầy chí tiến thủ.
Khi mà sự vô tư thoải mái đó pha lẫn tà ác, vậy mà vẫn có chút thuần khiết tốt đẹp, như thể những lời hắn nói thật sự là từ đáy lòng, chân thành cho rằng đây là chuyện rất tốt.
Hắn xảo quyệt chuyển hóa mâu thuẫn giữa họ thành mâu thuẫn của họ với các thực thể khác, tránh đi mũi nhọn trong lời Lâm Chức.
Tạ Thanh không muốn đầu hàng, nhưng vợ yêu dùng giọng này dùng tư thế này hỏi, hắn do dự một giây là hắn không được.
Tất nhiên, nếu là chuyện vượt qua giới hạn cuối cùng thì Tạ Thanh cũng sẵn lòng dâng hiến bản thân để trợ hứng cho vợ.
Tạ Thanh đợi Lâm Chức trả lời, nhưng Lâm Chức lại không mở miệng, chỉ dùng cặp mắt đen nhánh tăm tối kia nhìn hắn chằm chằm, như thể thấy được lạnh lùng ẩn giấu bên dưới nhiệt tình, dối trá bên dưới chân thành, khiến trái tim Tạ Thanh lỡ nhịp.
"Ta rửa mắt mà đợi."
Cánh môi đỏ mềm khép mở, khiến linh hồn Tạ Thanh rung động.
Như vậy nghĩa là Lâm Chức sẽ không giết hắn trong thời gian ngắn. Vậy thì hãy xem đi, xem hắn thật kĩ.
Mưa rơi trên nóc nhà lốp đốp, nuốt hết tiếng nước lép nhép.
Ngày hôm sau mưa tạnh, nhưng trời vẫn lạnh, ẩm ướt tràn đầy không khí, chui vào xương người.
Không có lịch, chỉ dựa vào nhiệt độ trong phòng thì khó mà phân biệt xuân thu. Lâm Chức không sợ lạnh, y ra ngoài, nhìn dấu vết dưới đất.
Mặt đất có một vệt xanh đen, có dấu hiệu bị ăn mòn.
Vết này còn lớn hơn dấu vết một người trưởng thành bò.
Trương Tam và Trương Vân Chiêu từ trong phòng ra nhìn thấy cũng giật mình, lập tức đi tới xem.
"Tạ Thanh đâu?"
Trương Tam lập tức hỏi thăm, vết này dẫn thẳng tới phòng của Tạ Thanh và Lâm Chức, Lâm Chức đã ra ngoài nhưng Tạ Thanh thì chưa thấy đâu.
"Đây, có chuyện... Ơ."
Tạ Thanh mở cửa phòng, nhìn thấy vệt xanh đen trước cửa cũng không nói được hết lời.
Trương Tam và Trương Vân Chiêu cùng đi vào phòng họ, thấy mặt sàn trong phòng không có vết gì thì thở phào.
Trương Tam: "Tối qua hai người làm gì vậy, sao quái tới trước cửa phòng hai người rồi lại bỏ đi?"
"Không để ý, tiếng mưa rơi lớn quá nên bọn tôi không nghe được gì."
Tạ Thanh cũng khó hiểu. Hắn cứ tưởng Lâm Chức đã ra tay, nhưng nhớ lại phản ứng tối qua của y thì hẳn là thứ đó tự bỏ đi.
Tại sao nó tới, tại sao nó lại đi, hắn cũng không biết.
Chẳng lẽ boss biết họ đang thể dục thể thao nên ngại không dám quấy rầy? Tạ Thanh cười thầm trong lòng, cảm thấy trò đùa này cũng buồn cười.
Hắn nhìn về phía Lâm Chức. Trong sương giá ban mai, thiếu niên mặc quần áo dài tay có vẻ rất yên tĩnh.
Tạ Thanh nhớ lúc y nói "rửa mắt mà đợi", cùng với dáng vẻ cau mày vì bị trướng.
Gò má tái nhợt, đuôi mắt lại ửng hồng.
Hắn đi tới bên Lâm Chức, Lâm Chức lại không nhìn hắn lấy một cái.
Trương Vân Chiêu ngồi xổm quan sát dấu vết trước cửa, lên tiếng: "Lần này chúng ta ở gần bờ biển, NPC lại nhắc tới Hải nương nương, chẳng lẽ boss phó bản này là người cá? Dấu vết này có thể là do đuôi cá tạo thành."
"Nếu là đuôi cá, dấu vết sẽ phải đều hơn."
Lâm Chức phủ định, những nơi bị ăn mòn không nhất trí, nếu đúng là người cá kéo đuôi của mình di chuyển thì mặt đất hẳn phải có vết xước hoặc lồi lõm tạo bởi lớp vảy.
Trương Vân Chiêu đồng ý: "Cũng đúng, lát nữa chúng ta tách ra đi dạo trong thôn tìm manh mối xem."
Cậu ta cảm nhận được một cái nhìn hết sức chăm chú, ngẩng lên thì biết là Tạ Thanh đang nhìn mình, còn thân thiện nở nụ cười.
Trương Vân Chiêu không hiểu ra sao, cũng ngượng ngùng cười lại.
Tạ Thanh thầm nghĩ, không ổn, thằng nhóc này trông thuần khiết hơn hắn nhiều.
"Trước hết tìm Lưu Duyệt và Đồng Đồng đã rồi phân chia nhau phạm vi thăm dò, tránh cho điều tra cùng một chỗ."
Tạ Thanh bổ sung, mọi người gật đầu, không ai có ý kiến.
Lúc này cửa gian nhà chính mở, chú Quách mặc cái áo da cũ nát đi ra, ngạc nhiên nói: "Mấy cậu dậy sớm nhỉ."
Tạ Thanh: "Chú Quách, chú có thể nói cho chúng cháu biết nhà chị Liễu ở đâu không, chúng cháu muốn tìm bạn."
"Tôi cũng chuẩn bị qua chỗ chị Liễu đây, các cậu đi cùng tôi luôn. Nhưng nhớ là không được nói chuyện với mấy cô gái trong thôn tôi, nếu không có chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm."
Chú Quách gãi cái đầu như tổ rơm, ra hiệu cho mọi người đi theo mình.
"Biển này có người cá không chú, to khoảng chừng này."
Lâm Chức gọi lại chú Quách, dùng dấu vết trên đất làm thước đo.
Chú Quách cười một tiếng: "Thanh niên thành phố vẫn tin mấy cái này à, trong biển cái gì cũng có chỉ không có người cá thôi. Đó chẳng phải là cổ tích của bên Tây sao, đâu có phải của bên mình."
Trương Tam hỏi thử: "Chú không thấy dấu trên mặt đất ạ?"
Chú Quách nhìn xuống đất, không hiểu: "Trên đất có cái gì à, bụi bặm rác rưởi đều bị mưa to rửa trôi rồi mà."
Lâm Chức nghĩ, quả nhiên là thế, từ lúc đi ra chú Quách chưa từng nhìn xuống đất.
Ông ta không phải là giả vờ, ông ta thật sự không nhìn thấy.
Tạ Thanh tươi cười hòa giải: "Cậu ấy đùa đó chú, chúng ta mau tới chỗ chị Liễu đi."
Chú Quách cũng không để bụng chuyện này, đóng cửa lại dẫn người ra ngoài.
Khác hẳn với sự im lìm tối qua, lúc này trên đường có đầy người, gần như cả thôn đều ra ngoài.
Trên đường đầy rẫy những vết màu xanh đen giao thoa, có thể tưởng tượng được cảnh con quái vật trong đêm bò đi bò lại qua từng nhà. Nhưng mà tất cả ngư dân đều không phát hiện gì, thản nhiên đi trên phần đất bị ăn mòn, tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Chức để ý thấy người đi từ trong nhà ra đều là nam, có già có trẻ.
Trương Tam không nhịn được hỏi: "Tại sao tất cả mọi người đều đi lên phía trước vậy?"
Chú Quách thản nhiên đáp: "Hôm nay là ngày đưa dâu cho Hải nương nương, tất cả mọi người phải đi, chỉ là nam thì không được đứng quá gần."
Lâm Chức: "Hải nương nương ghét đàn ông à?"
Từ quy định nam nữ không được ở chung của thôn là có thể thấy quái vật phản đối nam nữ sinh ra quan hệ, bây giờ còn không cho đàn ông đứng quá gần, chứng tỏ nó ghét đàn ông.
Vẻ mặt chú Quách thoáng trở nên kì lạ, nói một câu: "Có lẽ vậy."
Hai tiếng còi chói tai vang lên, khiến mọi người bước nhanh hơn.
Đám Lâm Chức cũng đi theo, tới một điện thờ rộng lớn.
Trong sân có rất nhiều phụ nữ đang đứng, cầm đầu là chị Liễu mặc cái áo choàng màu đỏ thẫm.
Lưu Duyệt nắm tay Đồng Đồng đứng ở cuối hàng, giơ tay vẫy đám Lâm Chức.
Có rất nhiều người cũng giống Lưu Duyệt, họ hoặc là thiếu nữ, hoặc là phụ nữ có tuổi, đều lặng lẽ quay đầu chào hỏi với cánh đàn ông bên này.
Chẳng qua là động tác của họ kín đáo, nơm nớp rụt rè hơn, sợ bị phát hiện.
Đứng trước đám người là một người phụ nữ tóc thắt bím, đội vòng hoa màu đỏ, mặt mày chết lặng.
"Mẹ!"
Một cậu bé chừng 8-9 tuổi xông ra khỏi đám người như viên đạn, chạy tới bên cạnh người phụ nữ, ôm bắp đùi cô.
"Thạch Đầu, sao con lại tới đây, mau về đi, tới chỗ anh đi!"
Vẻ mặt người phụ nữ thoáng thả lỏng hơn, vội vàng nói.
Miệng cô nói vậy, tay lại không nỡ đẩy con ra.
"Đừng để mẹ cháu đi! Các người không được để mẹ cháu đi! Mẹ cháu có gia đình rồi mà, sao gả được cho Hải nương nương! Con muốn mẹ cơ! Con muốn mẹ cơ!"
Đứa bé gào khóc, túm chặt quần áo mẹ mình.
Trong đám người có tiếng nức nở khe khẽ, u uất vô cùng.
Thạch Đầu vẫn bị lôi đi, dù sao sức của một đứa trẻ không thể bằng người lớn, dù thằng bé có khóc lóc thảm thương cỡ nào thì vẫn bị chị Liễu đanh mặt bế ra ngoài.
Người phụ nữ kia lặng lẽ lau nước mắt, lưu luyến nhìn con trai.
Thạch Đầu bị người ta bịt miệng, tiếng khóc cũng biến mất.
"Nào em gái, đây là ý của Hải nương nương, hi vọng em có thể làm ngài hài lòng, đi đi."
Chị Liễu đẩy một cái, người phụ nữ kia nhìn con trai lần cuối, bước trên bờ cát đi ra biển.
Cô ngồi lên chiếc bè nhỏ trên bờ, được người ta đẩy ra biển.
Tiếng còi lại vang lên ba hồi, tất cả phụ nữ đứng ở đằng trước đều quỳ xuống, lẩm bẩm tụng gì đó.
Lâm Chức nhìn xung quanh, nhóm đàn ông cũng đã quỳ xuống, cho dù là Thạch Đầu ban nãy còn khóc thét cũng oán hận quỳ gối.
Chỉ có người chơi là đứng trong tiếng cầu khẩn run rẩy, càng có vẻ nổi bật.
Khi tiếng cầu nguyện dừng, một đám người đang quỳ tập thể cúi đầu bái mặt biển.
Thái độ của họ hết sức thành kính, thủy triều thay nhau vỗ bờ, bè nhỏ lênh đênh thoáng cái đã biến mất.
_____________________
Cuối cùng cũng chuyển nhà xong, tối nay sẽ có chương nữa đăng bù mấy hôm nghỉ nhé ~ Giờ quay sang chạy bộ này nên sẽ ráng ra chương đều~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương