Edit: Ry
Tế sống.
Đây là cách thức thường thấy nhất cũng không thể tha thứ nhất trong tất cả các loại nghi thức cung phụng mê tín ngu muội.
Tiếng sóng biển quanh quẩn bên tai, Lâm Chức rủ mắt nhìn đám người đang quỳ lạy đứng dậy.
Một loạt động tác thống nhất không cần ngôn ngữ cũng có thể hoàn thành, hết lòng tin tưởng đến hoang đường, hoa mỹ hóa sự tàn nhẫn thành dĩ nhiên kính dâng.
Lâm Chức nhìn vào điện thờ, so với các nhà khác trong thôn thì kiến trúc này có thể nói là to rộng, đủ để chứa toàn bộ nhân khẩu của cái thôn nhỏ này đi vào làm lễ.
Y thấy được một chút hình dáng bức tượng thần màu trắng trên đài cao qua khe hở, đó là một người phụ nữ ngồi xếp bằng, xung quanh là sóng biển và bầy cá.
Trong từ đường trải đầy vệt xanh đen, dày tới độ người ta tưởng rằng mặt đất vốn có màu này.
Nghi thức đưa dâu này chẳng có mấy vui mừng, chị Liễu búi tóc mặc áo choàng ngắn đỏ thẫm, đứng dậy đi vào từ đường, cánh phụ nữ đi theo chị, tập thể tiến vào trong.
Lưu Duyệt ở cuối hàng hơi do dự, không biết có nên vào theo không.
Nhưng tình huống nhanh chóng cho cô đáp án, người phụ nữ luống tuổi đi trước cô vừa vào đã đóng cửa lại.
Hiển nhiên là cô bị từ chối, Lưu Duyệt cũng mừng, nắm tay Đồng Đồng chạy tới chỗ đám Lâm Chức.
Trương Tam nhỏ giọng thầm thì: "Xem ra Hải nương nương rất ghét đàn ông, ngay cả điện thờ cũng không cho bọn họ vào."
"Tìm chỗ nào vắng đi, chỗ các anh được không, tôi nghe được vài thứ."
Lưu Duyệt có vẻ sốt ruột, không hẳn là vì muốn chia sẻ thông tin, chủ yếu là ánh mắt của đám đàn ông trong thôn khiến cô rất không thoải mái.
Những ánh mắt kì lạ không biết là có ý đồ gì, còn lẫn lộn vài cái nhìn bỉ ổi ghê tởm, nhưng Lưu Duyệt nhìn quanh lại không phát hiện được là ai.
Tạ Thanh: "Tới nhà chú Quách đi."
Chú Quách lấy điếu thuốc gài trên tai xuống, thấy cô bé kia đi theo họ trở về cũng không nói gì. Đang là ban ngày, cũng không có gì cần kiêng kị.
"Các chú không ra biển à?"
Một tiếng hỏi thăm bất thình lình khiến chú Quách khựng lại, ngón tay ma sát đầu lọc, nhìn sang thiếu niên xinh đẹp bên cạnh, một lúc sau mới đáp.
"Không ra được, sóng lớn dọa cá chạy hết rồi, đã vài ngày bọn tôi không có thu hoạch gì."
Lâm Chức: "Cho nên mọi người hi vọng hiến tế có thể khiến thần bớt giận, để thôn mình có thể tiếp tục lao động?"
Giọng điệu y bình thản, từ ngữ dùng cũng rất khéo léo.
"Đúng."
Chú Quách gật đầu, bởi vì đôi mắt đen của thiếu niên như thể nhìn thấu tất cả, khiến ông không thể phủ nhận.
"Mọi người đã làm gì khiến Hải nương nương giận như vậy? Nếu bà ấy ghét đàn ông, vậy chứng tỏ là các chú đã làm gì đó khiến bà ấy bất mãn, mọi người đã phạm phải lỗi gì?"
Lâm Chức gần như không cho ông ta kẽ hở, đi thẳng vào vấn đề mấu chốt nhất.
Là boss của phó bản trước, Lâm Chức biết vài NPC có năng lực tư duy, thậm chí họ còn tỉnh táo hơn cả boss chính.
Chú Quách bị hỏi, ngẩn người một hồi. Ông châm điếu thuốc đã bị mình nắn bóp biến dạng, hít một hơi thật sâu, gần như là thở dài nói ra đáp án.
"Không làm gì hết, chúng tôi không làm gì hết."
Ông ta lặp lại câu này, bóng lưng cô liêu đi về phía trước.
Tạ Thanh gọi một tiếng, ông ta cũng không ngoảnh lại.
Trương Tam đi hỏi thăm một chút, cũng tay trắng trở lại.
Cả nhóm về nhà chú Quách, phát hiện ông chú chưa về.
Cổng vẫn đóng, Lưu Duyệt nhìn dấu vết trên đất, sau đó nhìn đồng đội.
"Tối qua mọi người không sao chứ?"
Tạ Thanh nhẹ nhàng đáp: "Không sao."
Tối qua là một tối hết sức vui sướng.
Tạ Thanh: "Cô cũng thấy mấy vết đó à? Trong điện thờ cũng có?"
Lưu Duyệt gật đầu: "Lúc cửa chưa đóng tôi thấy được bên trong điện thờ đầy màu xanh đen, mặt sân cũng đầy những vết này, nhưng thôn dân đều có vẻ không nhìn thấy."
Đồng Đồng: "Cái điện thờ đó rất to, đằng sau bức tượng cũng toàn là màu này."
Tất cả nhìn về phía Đồng Đồng, Trương Tam hỏi: "Em chạy vào rồi à?"
Lưu Duyệt lắc đầu: "Không thể nào, con bé vẫn luôn nắm tay tôi, mà bọn họ không cho bọn tôi vào điện thờ."
"Là bạn của em xem giúp ạ, cậu ấy không nói dối đâu, em cho cậu ấy ăn cá, cậu ấy thích lắm."
Đồng Đồng giải thích, còn mở cái túi nhỏ của mình cho mọi người xem, ngăn ngoài đã trống rỗng.
Mọi người ngẩn ra, đoán rằng đây là thiên phú của cô bé.
Không ai hỏi năng lực của cô bé là gì, dù sao thì trong tình huống này còn có việc quan trọng hơn cần thảo luận.
"Tối qua tôi ở chỗ chị Liễu, thôn này có quy định nam nữ không được ở chung nên cánh phụ nữ tập trung hết lại một chỗ. Tôi, Đồng Đồng và một cô bé chừng 15-16 chung một phòng, tôi hỏi được một ít tin tức từ miệng con bé."
Còn việc cô dùng thông tin ở thế giới bên ngoài làm trao đổi với cô gái kia, Lưu Duyệt không nói nhiều.
"Hải nương nương là thần linh làng họ thờ, nhưng cái tín ngưỡng này cũng chỉ mới xuất hiện thôi."
"Nghe nói tầm 60 năm trước, có một vị ngư dân bị bão cuốn tới một vùng biển xa xôi. Khi hắn tưởng là mình sẽ mất mạng, dưới biển đột nhiên hiện lên một người phụ nữ được bầy cá vây quanh, cứu mạng hắn, đồng thời tặng cho hắn một thuyền đầy cá."
"Ngư dân hỏi hắn nên làm gì để báo đáp, người phụ nữ kia trả lời thủy là âm, nàng thích nữ, chưa có vợ."
"Ngư dân bình an trở về thôn, lập tức nói với mọi người chuyện này. Tư tế nói chuyện đã hứa với thần thì không được vi phạm, nếu không thần sẽ lấy đi tính mạng hắn."
"Con gái chưa gả chồng của hắn tự nguyện làm cô dâu cho Hải Nữ. Hải Nữ nói nghi thức rước dâu không rườm rà, chỉ cần niệm tên nàng, ngồi trên thuyền nhỏ với cống phẩm, biển sẽ đưa cô dâu mới tới bên nàng."
"Từ đó về sau, người đàn ông này mỗi lần ra biển đều sẽ thu hoạch được đầy thuyền tôm cá."
"Thế là ngày càng có nhiều người tin vào vị Hải Nữ kia, đồng thời gọi nàng là Hải nương nương, thờ phụng mong nàng phù hộ cho mình bình an ra biển, lưới vĩnh viễn đầy cá."
"Khoảng ba năm sau, có một ngư dân khác cũng nói mình được Hải nương nương cứu. Hải nương nương cũng yêu cầu một người vợ, thế là thôn này bắt đầu có truyền thống hiến tế cô dâu. Đại khái là khoảng 3 năm 1 lần, chẳng qua là mấy năm trở lại đây tần suất cao hơn, dần trở thành một năm một lần."
Trương Vân Chiêu: "Họ không thấy lạ à? Thần gì bất chính thế, bọn họ không thắc mắc các cô dâu trước đó được hiến tế đã đi đâu sao?"
"Tất nhiên là họ không tò mò rồi. Nếu là hiến cho thần biển, vậy những cô gái kia từ giây phút đặt chân lên thuyền đã được định trước là sẽ chết. Có vài khu vực hẻo lánh gần hồ biển vẫn còn tục lệ hiến tế cô dâu cho Long Vương bằng cách dìm chết."
Trong giọng Tạ Thanh pha lẫn chút đùa cợt, hiển nhiên không có thiện cảm với mấy thứ này.
Lâm Chức biết nguyên nhân, hắn là người đã chịu đủ chỉ trích vì mê tín dị đoan.
Y nhìn sang Lưu Duyệt: "Chị có biết tại sao bọn họ thay đổi tần suất không?"
Lưu Duyệt gật đầu: "Bọn họ tin Hải nương nương như thế, xây cả điện thờ cho nàng ta là vì sau khi bắt đầu thờ phụng, thu hoạch đánh cá của họ đúng là có gia tăng, mà theo lời họ nói thì từ đó ra biển cũng hiếm khi gặp bão. Cho nên khi thấy được sản lượng giảm bớt rõ rệt, bọn họ cho rằng đây là một loại tín hiệu."
"Hiến tế xong, sản lượng lại khôi phục bình thường, nên họ càng thêm tin là thần có tồn tại. Thậm chí các cô gái cũng coi chuyện được chọn làm cô dâu của thần là một vinh hạnh, bởi vì đây là báo đáp với thần."
Lưu Duyệt còn nhớ rõ, khi nói chuyện này với cô, vẻ mặt cô bé 15-16 tuổi kia hiện rõ sự hãnh diện và thành kính, khiến cô không khỏi rùng mình.
"A Hà, tức là cô bé ở chung phòng với tôi. Cô bé đó nói năm sau mình sẽ trở thành cô dâu của Hài nương nương. Nhưng có lẽ không cần phải đợi đến sang năm, bởi vì Hải nương nương nổi giận."
"Nghi thức đưa dâu năm nay đã được cử hành từ mấy tháng trước, bởi vì biển đột nhiên dậy sóng, cá bị dọa không dám chui vào lưới, tất cả đội tàu không thu hoạch được gì. Lúc mọi người bàn nhau nên cử hành sớm, trong làng bắt đầu có người chết."
"Những người chết đều là đàn ông ở chung với phụ nữ, mà mấy người đó bị giết cho không còn hình hài. A Hà không thấy thi thể, chỉ là nghe người ta tả lại."
"Ban đầu mọi người không biết đó là trừng phạt của Hải nương nương, tưởng rằng có quỷ nước vào thôn. Nhưng người chết liên tục, dân làng cũng phát hiện chỉ cần là đàn ông ngủ chung với phụ nữ trong đêm thì đều sẽ chết."
"Trong làng xuất hiện rất nhiều quả phụ. Mọi người cho rằng Hải nương nương nổi giận, bởi vì Hải nương nương quy tất cả phụ nữ trong thôn là vợ mình, đàn ông ở cùng với họ đều sẽ bị trừng trị."
"Thế nên thôn mới đặt ra quy định nam nữ không được ở chung, phái nữ tập trung hết lại một nhà, mỗi ngày tới điện thờ biểu thị lòng thành của mình với Hải nương nương, đồng thời nhanh chóng cử hành nghi thức đưa dâu."
Lâm Chức: "Nghi thức thất bại?"
Quá hiển nhiên, nếu thành công thì hôm nay họ đâu cần phải làm lại.
Lưu Duyệt gật đầu: "Đúng, cô dâu được đưa tiễn, thuyền ra biển đánh cá vẫn không có thu hoạch. Cho dù có đánh bắt được chút ít cá thì chúng đều sẽ chết, kể cả khi thả vào nước, sau đó bốc mùi."
"Tư tế nhiệm kì này là chị Liễu, nhanh chóng hiến tế một cô dâu mới, cũng không cải thiện được gì."
"Bọn họ cho rằng có thể là những người này không hợp ý Hải nương nương, thế nên mới có chuyện hôm nay. Người phụ nữ kia được chọn do chị Liễu ở trong điện thờ bốc quẻ tên."
Trương Tam: "Bọn họ bị cái gì thế, đó chỉ là bốc thăm bình thường thôi. Chẳng lẽ họ định cứ tiếp tục hiến mạng người như thế à?"
Tạ Thanh: "Đây là đáp án chúng ta phải tìm ra."
Sự kiện tử vong tập thể hoang đường này bắt nguồn từ đâu, làm sao để kết thúc.
Trương Vân Chiêu hâm mộ: "Chị nghe được nhiều thông tin thật đấy."
Lưu Duyệt thở dài: "Có lẽ bởi vì tôi là nữ, mà Hải nương nương thích nữ. Tôi đang có linh cảm là nếu nghi thức tiếp tục thất bại, bọn họ sẽ chuyển mục tiêu sang tôi."
Lâm Chức: "Khả năng rất cao."
Đây đúng là chuyện trong dự đoán.
Tạ Thanh: "99.9%."
Lưu Duyệt cố gắng duy trì nụ cười: "Không cần phải nói ra số lẻ đâu, cảm ơn."
Hâm mộ của Trương Vân Chiêu lập tức biến thành thông cảm, an ủi cô: "Tụi em sẽ cố gắng tìm manh mối."
Tạ Thanh: "Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Từ lời chú Quách là có thể nghe ra, ông ta khẳng định việc họ làm sai chính là không làm gì hết, tức là họ đã từng đứng ngoài chứng kiến một vụ tai nạn. Mà ở cái thôn này, tai nạn duy nhất đang diễn ra chính là chuyện hiến tế."
Trương Vân Chiêu: "Ý anh là boss của phó bản này không phải Hải nương nương, mà chính là những cô dâu đã chết kia?"
Tạ Thanh: "Khả năng cao là vậy. Nhưng vẫn có vài chi tiết bất hợp lý. Nếu như oán linh là các cô dâu đã chết, vậy bọn họ hẳn là sẽ thù hận tất cả người trong thôn chứ không phân giới tính."
"Mà căn cứ theo những gì Lưu Duyệt hỏi thăm được, có thể thấy thái độ của những cô gái kia không có vẻ gì là bài xích chuyện hiến dâng bản thân. Tất nhiên là không phải toàn bộ, hẳn là cũng có người không muốn nhưng bị ép đi."
Đây chính là nguyên nhân ban nãy Tạ Thanh không lập tức đưa ra kết luận. Hắn nhìn Trương Vân Chiêu, thằng nhóc này còn non lắm.
"Sự mâu thuẫn trong tin tức chính là thứ chúng ta cần tìm hiểu, cũng chính là trọng điểm cần phải đi hỏi. Đã từng có sự kiện tương tự xảy ra chưa, thái độ của thôn dân với Hải nương nương và với các cô dâu là gì, những người đàn ông đã chết là ai. Chúng ta có thể bắt đầu từ mấy phương diện này, để xem có xâu chuỗi được không, mau chóng thu thập cốt truyện hoàn chỉnh."
Hắn nhìn sang Lâm Chức bên cạnh, len lén thò tay cầm ngón út của y.
Vợ ơi em thấy chưa, cậu ta không thông minh bằng anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng đội cũ thấy Tạ Thanh nói một tràng dài: 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương