Edit: Ry

Con công len lén khoe đuôi khiến Lâm Chức cười thầm trong lòng, dường như được cái đuôi vô hình vẫy vẫy sau lưng Tạ Thanh.

Nhưng y không tỏ vẻ gì để đáp lại. Với cái tính cách không gió cũng dậy sóng của Tạ Thanh thì có khi sẽ còn bày thêm vài trò cho y xem.

Các đồng đội của ván này đều không nhận ra tâm tư bé nhỏ của Tạ Thanh, có người có thể lãnh đạo, chỉ rõ phương hướng cho mọi người cũng là chuyện tốt.

Sáng nay lúc ra ngoài Tạ Thanh đã nắm được đại khái địa hình của thôn này, chia ra làm ba phần.

Khúc trên đến điện thờ là nơi của cánh chị em phụ nữ, tất nhiên là do Lưu Duyệt và Đồng Đồng phụ trách.

Lâm Chức chọn khu vực mé phía trên bên trái gần bờ biển, Tạ Thanh nghiễm nhiên đi theo y. Trương Tam và Trương Vân Chiêu chọn điều tra phần còn lại là vùng dưới, gần cửa thôn.

Mặc dù là ban ngày, thôn làng vẫn có vẻ rất yên tĩnh.

Nghi thức bao hàm vô vàn mong đợi kia kết thúc, bầu không khí trong làng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Lâm Chức đi dọc theo con đường, tiến về phía trước, Tạ Thanh đi bên cạnh y.

"Sao không nghịch đồng xu của anh nữa?"

Y nhìn điệu bộ đứng đắn của hắn, hơi nghiêng đầu hỏi.

Nếu là trước kia, dù là đang lúc điều tra, ngón tay Tạ Thanh cũng sẽ luôn vô thức nghịch đồng tiền nhỏ, xem như một loại tiêu khiển.

Từ lúc đến thế giới này, y chỉ thấy đồng xu lúc mới đăng nhập phó bản, về sau gần như không thấy Tạ Thanh lấy ra nó.

Tạ Thanh lấy đồng xu ra khỏi túi, ngón cái và ngón trỏ chụm lại, bắn nó lên không trung.

Hắn vươn tay bắt lấy, lại không xem là mặt nào ngửa, cất về lại túi.

"Có em ở bên cạnh thì anh không cần đáp án nó cung cấp nữa, bởi vì sau khi gặp em, mỗi ngày đều là ngày may mắn."

Hai tay hắn đút trong túi áo hoodie, cúi đầu hồ hởi nhìn Lâm Chức, giọng điệu hết sức thoải mái nhàn nhã.

Cái vui của Tạ Thanh rất cuốn hút, giống như là chùm nắng phá vỡ mây đen.

Không khí lạnh lẽo chạy vào phổi, nhưng khi thở ra lại là hơi nóng ẩm ướt.

Lâm Chức thấy thật thần kì, trong cuộc đời y chưa từng xuất hiện vệt sáng thiếu ổn định như vậy.

Y không thể nói Tạ Thanh đang diễn, bởi cảm xúc của hắn là thật. Hắn không hề nói dối, Tạ Thanh thật lòng cảm thấy sau khi gặp y, mỗi ngày đều rất may mắn.

Nhưng đây lại không phải lời thổ lộ ngọt ngào khi tình nồng cháy, mà là đường mật chế tạo ảo giác về những mập mờ sai trái, lại không khiến người ta cho rằng hắn đang tranh thủ tình cảm.

Bởi những lời điêu luyện khéo léo này có thể thốt ra dễ dàng như vậy chính là vì Tạ Thanh không yêu.

Có vài người trời sinh đã đong đầy ngọt ngào, từng lời qua miệng hắn cứ như là bộc bạch chân tình, luôn khiến lòng người rung động, nếu là cờ kém một nước thì sẽ luôn lo được lo mất.

Nhưng là người cầm cờ, cảm xúc của Lâm Chức sẽ không bị đùa bỡn dễ dàng như vậy. Thế nên y chỉ thấy vui tai, thầm cười trong lòng, ngoài mặt lại chẳng thể hiện gì, để ý vấn đề khác.

"Đồng xu đó của anh có hiệu quả đặc biệt?"

"Chắc là thế, tại giá của nó cũng đắt."

Tạ Thanh không chắc lắm. Lúc đó điểm tích lũy của hắn vừa đủ mua đồng tiền này, thấy giá là hắn dứt khoát nhấn mua.

Có hoa không quả như thế hẳn là có lí do của nó.

Nếu là thứ vô dụng thì thôi vậy, đằng nào cũng chỉ là để mua vui, ném điểm tích lũy xuống sông nghe tiếng cũng hay.

Mà thứ này nhỏ, không gây chú ý, tiện cầm, dùng để giết thời gian thì đúng là không còn gì bằng.

Tạ Thanh tò mò hỏi: "Đây là đồ trong trò chơi đó, vợ cũng không nhìn ra được à?"

Lâm Chức lắc đầu, y thật sự không cảm nhận được đồng tiền này có sức mạnh gì đặc biệt.

Tạ Thanh: "Có khi nó chỉ là một đồng tiền bình thường thôi, nhưng nhắc mới nhớ..."

Tay Lâm Chức đột nhiên bị Tạ Thanh nắm chặt, sau đó hắn nhét cho y một thứ.

Thiếu niên nhìn viên kẹo được đóng gói tinh xảo trong lòng bàn tay, con ngươi đen nhánh hiện lên nghi hoặc.

"Chắc là để tránh xảy ra bi kịch như cướp đoạt đạo cụ nên trò chơi đặt ra quy định đồ đổi bằng điểm tích lũy chỉ có hiệu lực với người đổi, nhưng em là trường hợp đặc biệt, anh không biết nó có tác dụng với em không, mau thử xem."

Tạ Thanh giục, trong đầu nghĩ may mà hắn không xài hết điểm tích lũy ván trước, nếu Lâm Chức có thể dùng mấy thứ này thì quá tốt.

Lâm Chức xé vỏ, bỏ viên kẹo vào miệng.

Vị cam lan trên đầu lưỡi, rất ngọt.

"Ăn được."

Lâm Chức gật đầu, bởi vì miệng đang ngậm kẹo nên giọng hơi lúng búng.

"Chừng nào hết thì nói anh."

Tạ Thanh dứt khoát mua thêm 10 viên nữa, dúi hết vào tay Lâm Chức, vỏ kẹo sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lâm Chức lắc đầu: "Không ăn được nhiều vậy đâu."

"Không sao, cứ từ từ ăn. Em thích gì thì có thể nói cho anh, dù sao thì của anh cũng là của vợ mà."

Tạ Thanh bỏ kẹo vào trong túi, cầm tay Lâm Chức nhẹ nhàng lắc lắc.

Hắn hơi hối hận hành vi hoang phí trước đó. Trong cửa hàng có rất nhiều thứ vô dụng nhưng cực kì đắt đỏ khiến người ta khó hiểu, ví dụ như ban nãy hắn mới thử xem giá của váy ngắn, một cái rẻ nhất cũng 300 điểm.

Hắn mãnh liệt khiển trách loại giá cả trên trời này, hi vọng ngày mai cửa hàng hệ thống sẽ giảm giá xuống còn 30 điểm một cái. Tiếc là thế giới sau khi chết không có hiệp hội người tiêu dùng, nếu không hắn chắc chắn sẽ đi khiếu nại.

Lâm Chức cũng không khách sáo, gật đầu biểu thị đã biết.

Tạ Thanh không mấy bất ngờ khi y có thể dùng sản phẩm của hệ thống, chứng tỏ trước đó hắn đã thử rồi. Có lẽ ở ngay phó bản thứ hai, có điểm tích lũy để dùng, Tạ Thanh đã làm loại thí nghiệm này.

Thoải mái tiêu xài điểm tích lũy phải liều chết để kiếm, nóng lòng khiêu chiến quy tắc, trộm đồ của NPC, thật đúng chất Tạ Thanh.

Đầu lưỡi Lâm Chức đảo quanh viên kẹo, vui vẻ nheo mắt.

Tới khu vực được phân chia, Lâm Chức phát hiện chỉ cần là nhà có người ở bên trong thì đều mở cửa.

Có người đang ở trong sân bện lưới đánh cá, Tạ Thanh gõ cửa chào hỏi, người kia lại như không nghe thấy, không buồn ngẩng đầu.

Hai người tới gần, chỉ có thể nghe được ông ta không ngừng lẩm bẩm "thật nhiều cá".

Tạ Thanh thử giằng cái lưới đánh cá ra khỏi tay ông ta cũng không thấy người này có phản ứng gì. Hiển nhiên không thể giao lưu, Lâm Chức và Tạ Thanh tiếp tục đi về phía trước.

Mấy nhà sau đó đều đóng kín cửa, trong đó có một nhà tương đối đặc biệt.

Gió biển mang theo mùi tanh thổi qua thôn làng, phía trước là một căn nhà ngói dột nát. Nó lẻ loi trơ trọi ở đó như thể bị bỏ hoang.

Mặt đất quanh căn nhà lại phủ kín vết xanh đen ăn mòn, trên cửa gỗ còn có vết máu sậm màu.

Chỉ thiếu điều gắn cái biển "chỗ này có vấn đề" lên nữa thôi. Lâm Chức đẩy cửa bước vào.

Trong sân ngổn ngang mấy cái cột phơi đồ, lưới quấn lấy những con cá chết, bốc mùi tanh hôi.

Cá rơi rụng đầy sân, bị người ta giẫm nát bét, vết xanh đen hòa với màu máu đỏ thẫm.

Lâm Chức đi vào gian chính, căn cứ theo những vết máu này thì có vẻ như là người chết hoảng loạn xuống khỏi giường, sau đó bò dưới mặt đất.

Người ở phòng bên cạnh nghe được động tĩnh nên bỏ chạy, giữa chừng va phải cái bàn làm nó ngã lăn, cũng làm đổ hết đồ trong sân.

Cùng lúc đó, Lưu Duyệt dùng phương thức giống hệt tối qua, buôn chuyện với mấy thím trong thôn.

Nhóm phụ nữ đã hoàn thành chỉ tiêu cầu nguyện hôm nay ở điện thờ, Lưu Duyệt thấy có một thím vừa giặt quần áo vừa ngẩn người nghĩ ngợi, bèn tiến lên giúp đỡ.

"Cũng không biết chồng tôi có thể chăm sóc con không, không biết có thay được tã cho thằng nhỏ không."

Thím vừa giặt đồ vừa thở dài, Lưu Duyệt cũng phụ họa vài câu.

Mở được máy hát, Lưu Duyệt bắt đầu nghe ngóng chuyện về Hải nương nương.

"Thím ơi, thím có biết người vợ đầu tiên của Hải nương nương là ai không?"

"Chuyện từ thuở nào rồi, khi đó tôi còn chưa sinh nữa nên cũng không biết. Cô có thể đi hỏi chị Liễu, chỗ tư tế luôn có đủ loại danh sách, chắc chắn có ghi lại. Nếu là người vợ đầu tiên của Hải nương nương thì đó hẳn là vợ cả, tư tế luôn gọi những cô dâu đó là Hải Thiếp."

Lưu Duyệt nói vâng rồi đứng dậy, không khỏi có chút thất vọng.

Đây không phải người đầu tiên cô hỏi. Bởi vì là chuyện về quá khứ nên Tiểu Hà không biết, cô mới chọn mấy người trông lớn tuổi một chút để hỏi thăm, nhưng đều không nhận được đáp án chính xác, ai cũng bảo cô tới hỏi tư tế.

Lưu Duyệt đã thử đi bắt chuyện rồi, nhưng còn chưa kịp nói câu nào đã bị chị Liễu từ chối.

Cô bắt đầu tìm mục tiêu tiếp theo, bỗng phát hiện không thấy Đồng Đồng.

Lưu Duyệt giật mình, lập tức đi tìm. Mặc dù mọi người đều là người chơi trong trò sinh tồn này, nhưng Đồng Đồng còn nhỏ như vậy, truyền thống kính già yêu trẻ của dân tộc đã thấm nhuần tư tưởng khiến cô khó mà làm lơ.

Cô đi quanh tìm nửa ngày mới thấy Đồng Đồng chui từ trong đống củi ra, vội vàng tóm tay cô bé. Giọng nói không khỏi có chút tức giận: "Đồng Đồng, em chạy đi đâu vậy, nơi này nguy hiểm như thế, em không được chạy loạn có hiểu không hả?"

"Em đang nói chuyện với bà mà, nhưng giờ bà mệt rồi nên em đi ra."

Đồng Đồng giơ tay chỉ, Lưu Duyệt nhìn theo mới phát hiện chỗ đó hóa ra còn có một cái cửa.

Đó là một cái túp lều nhỏ xíu được dựng tạm sau căn nhà, bị các kiến trúc khác che mất, tối tăm vô cùng.

Trước cửa lều còn chất đống củi lửa và rơm rạ, thậm chí lẫn một ít lưới đánh cá cũ nát, tất cả đen đúa trộn với nhau khiến người ta dễ dàng bỏ qua.

Nhưng sao lại có một bà lão ở chỗ như thế này, rađa của Lưu Duyệt kêu to, chắc chắn là NPC quan trọng trong cốt truyện.

"Đồng Đồng, bà lão kia chừng bao nhiêu tuổi? Em và bà nói chuyện gì thế?"

"Em đang định nói với chị đây. Em hỏi bà mấy câu mà anh Tạ Thanh dặn, người vợ đầu của Hải nương nương là ai, bà bảo em là Trần A Liên."

Lưu Duyệt không nhịn được hỏi: "Trần A Liên là ai?"

Đồng Đồng lắc đầu: "Em không biết, bà không nói, sau đó bà bắt đầu hát."

Đồng Đồng trúc trắc bắt chước làn điệu kia, Lưu Duyệt không nghe ra cái gì, hơi sốt ruột.

Cô không nhịn được đi gõ cửa cái túp lều kia, không ai trả lời.

Lưu Duyệt muốn đẩy cửa vào, lại phát hiện chỗ khe cửa liên tục có dịch nhờn màu xanh đen chảy ra.

Lưu Duyệt sởn da gà, không kịp nghĩ nhiều, tóm lấy Đồng Đồng dùng thiên phú tốc độ, một phát bắn ra ngoài.

Bên trong căn nhà gạch ngói, Tạ Thanh và Lâm Chức tách ra lục soát.

"Trong này có bàn thờ."

Tiếng Tạ Thanh vọng ra từ buồng trong cùng, Lâm Chức lập tức đi tới.

Đó là một căn phòng nhỏ được ngăn vách nằm ở phía Đông, trên bàn có đặt lư hương.

Ảnh gia đình màu đen trắng treo trên tường, một cặp vợ chồng đứng với nhau, con gái được ba nắm tay, bé trai chừng 5 tuổi được mẹ bế.

Bên dưới ảnh gia đình là hai tấm di ảnh, cũng là hai vợ chồng đó, chỉ là đã trở nên già nua.

Cha kính yêu Đổng Hải Phong, mẹ kính yêu Trần Tương Bình.

Chủ nhà, cũng là người thờ những bài vị này không phải ai khác chính là bé trai được bế trong bức ảnh gia đình. Lâm Chức nhìn thiếu nữ đang nắm tay ba, cô chừng 17-18 tuổi, thắt bím đuôi ngựa, tươi cười rạng rỡ.

Trên bàn còn có một cái bài vị úp sấp, trên đó không có ảnh.

Lâm Chức dựng nó lên, nhìn thấy chữ ghi.

--- Chị kính yêu Trần A Liên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện