Edit: Ry

Chân trời dành dụm mây đen, dường như mưa sẽ trút xuống bất cứ lúc nào.

Trương Tam và Trương Vân Chiêu bắt đầu lục soát từ đầu thôn, họ cũng phát hiện quy luật này, chỉ cần trong nhà có người thì cổng chắc chắn sẽ mở.

Bọn họ không định vào mấy nhà đóng cổng lục soát, lựa chọn hỏi thăm thôn dân trước.

"Mười mấy nhà chỉ có ba nhà mở cửa, một cái không có ai, hai cái là NPC không thể đối thoại, quá kì lạ."

Trương Tam lẩm bẩm, bất thường như vậy quá rõ ràng.

Tuy là thôn này đã xuất hiện sự kiện tử vong khiến rất nhiều người chết, nhưng căn cứ theo tình huống sáng nay, 10 nhà thì ít nhất 5 nhà phải có người, so sánh với tình hình ở đầu thôn thì đúng là kì quái.

"Chúng ta trở lại lục soát cái nhà không người kia đi."

Trương Tam nhìn sang Trương Vân Chiêu, cả hai vòng về.

Mặt đất trong sân sạch bong, chứng minh nơi này không bị quái vật ghé thăm.

Từ bài trí trong nhà có thể thấy đây là nhà của một người đàn ông độc thân, không có ảnh, nhưng có một ít sách vở và bút máy, ngoài ra thì gần như không có đồ đạc gì.

Trương Vân Chiêu phụ trách canh chừng, thấy Trương Tam đi ra lắc đầu với mình thì biết là vẫn không có thu hoạch.

Trương Vân Chiêu: "Anh, người này chắc chắn không phải ngư dân, trong sân không có đồ đạc gì liên quan tới đánh bắt cá."

Trương Tam đồng ý: "Không giống ngư dân thật. Anh cảm giác trong này chắc chắn có gì đó, có thể là tầng hầm hoặc két ngầm, đi nói với mọi người đi, chúng ta cùng nhau tìm."

"Không biết bọn họ có tìm được manh..."

Trương Tam nói được một nửa bỗng ngậm miệng.

Gã nhẹ nhàng tới gần một căn nhà cũ, cổng nhà này đóng chặt.

Trương Vân Chiêu cẩn thận đuổi theo, cũng bắt được tiếng nói chuyện loáng thoáng như có như không.

Trong nhà đóng cửa lại có tiếng người nói chuyện, Trương Vân Chiêu nín thở, cùng Trương Tam dán tai vào tường.

Tiếc là thanh âm vẫn đứt quãng, không rõ lắm, nhưng có thể nghe ra là giọng chú Quách.

Trương Tam đặt tay lên tường, lẩm bẩm: "Tai vách mạch rừng."

Vách tường bỗng chuyển động như là làn nước gợn sóng, lõm vào, tạo thành hình thù một cái tai. Âm thanh vốn bị tường gạch chặn lại rõ ràng truyền ra.

Trương Vân Chiêu mở to mắt, yên lặng giơ ngón cái với Trương Tam.

"Lão Tam, đây chắc là báo ứng của chúng ta."

Trong sân, chú Quách châm một điếu thuốc. Thật ra tuổi của ông ta cũng không tính là cao, nhưng mặt mày lại hiện rõ vẻ già nua, tóc mai đều đã bạc, gò má thô ráp che kín khe rãnh của tháng năm, lộ chút buồn lo.

"Nhưng mà có rất nhiều người vô tội, nếu năm đó tôi có thể can đảm như cậu... Ai..."

Chú Quách há miệng, hút một hơi thuốc thật sâu.

"Nếu có thể, cậu thử chạy ra ngoài đi. Bọn tôi không ra được, dù có đi kiểu gì thì cũng sẽ vòng lại thôn."

Chú Quách dí đầu thuốc xuống đất, dùng chân di, ho mấy tiếng.

"Tôi về đây, cậu hãy bảo trọng."

Nghe đến đó, Trương Tam và Trương Vân Chiêu lập tức trốn ra sau tường, tránh bị phát hiện.

Tiếng bước chân, tiếng mở chốt cửa vang lên, chú Quách đi dọc theo con đường màu xanh đen, trở lại trong thôn.

Trương Vân Chiêu: "Vào xem không?"

Mặc dù chú Quách là người nói chuyện, nhưng họ không nghe được giọng của người còn lại.

Trương Tam gật đầu, hai người đứng ở cổng, thử gõ mấy cái.

Không có tiếng trả lời, Trương Tam và Trương Vân Chiêu đã dọn sẵn tư thế, lập tức tông cửa vào.

Trong sân có một người đàn ông tóc tai bù xù, hắn cứ đứng trơ ra đó nhìn thẳng vào họ.

Không chỉ là tóc tai rối bời, mặt hắn cũng đầy râu ria xồm xoàm, quần áo rách rưới, còn bốc mùi hôi thối, giống người thần kinh không bình thường.

Cả hai sửng sốt, cố nén xuống cảm xúc thử bắt chuyện.

Người đàn ông kia há to miệng, tay chân múa loạn xạ, vô cùng kích động như muốn biểu đạt cái gì.

Trương Vân Chiêu nhìn thấy lưỡi trong miệng hắn đã bị cắt, cũng thấy bàn tay hắn giơ ra đã mất mấy ngón.

Cả hai bàn tay đều chỉ còn lại ba ngón, ngón giữa và áp út bị cắt. Vết cắt rất gọn, còn là vị trí xảo trá như vậy, rõ ràng là có người cố tình làm vậy.

Người đàn ông chạy quanh sân, chạy tới trước một mặt tường, cúi đầu khó khăn dùng cùi chỏ kẹp xẻng, bắt đầu đào đất.

Trương Vân Chiêu và Trương Tam thấy thế lập tức tiến lên hỗ trợ, giúp hắn đào ra thứ bên dưới.

Đó là một cái hộp sắt, Trương Vân Chiêu mở ra dưới ánh mắt của người đàn ông, bên trong chỉ có một bức ảnh đen trắng, chụp một nam một nữ.

Người kia dùng cái tay không trọn vẹn cầm tấm ảnh, ôm vào lòng, nỗ lực biểu đạt, nhưng hắn không nói được, đôi mắt đục ngầu chảy ra hàng lệ.

"Viện?"

Trương Vân Chiêu nhìn thấy hàng chữ nhòe nhoẹt sau bức ảnh, mấy chữ trước không đọc được nữa, cậu ta chỉ có thể căn cứ vào đường nét đoán ra chữ cuối.

Người đàn ông dùng sức gật đầu, a a mấy tiếng.

Trương Tam: "Tên cô ấy là Viện, có liên quan tới Hải nương nương?"

Người kia tiếp tục gật đầu, làm tư thế ôm.

"Ý anh là cô ấy tới ôm anh?"

Hắn gật, rồi lại lắc, bắt đầu múa máy tay chân, có vẻ như đã rối loạn, sắp tới bờ vực tinh thần sụp đổ.

Trương Tam: "Anh chờ chút nhé, để bọn tôi gọi bạn tới. Đừng sốt ruột, bọn tôi sẽ ở đây cho tới khi nào làm rõ chân tướng mọi chuyện mới thôi."

...

"Cái chị bị ép kia tên là gì?"

Thạch Đầu ngậm kẹo trong miệng, cố gắng nhớ lại: "Hình như là Đổng Viện."

Sau khi ra khỏi căn nhà hoang, Lâm Chức và Tạ Thanh tiếp tục đi tìm manh mối. Nhưng những người đàn ông họ gặp, nghe được điều họ muốn hỏi đều từ chối giao lưu.

Lâm Chức nhìn thấy Thạch Đầu trốn sau nhà len lén khóc. Thằng bé vừa mới mất mẹ, phải chịu đả kích cực lớn, cũng không muốn nói chuyện với ai.

Nhưng Tạ Thanh trước giờ luôn rất giỏi giao tiếp, hắn dễ dàng mở ra đường vào trái tim thằng bé chỉ với vài câu nói và bánh kẹo, sau đó hỏi Thạch Đầu hồi xưa trong thôn có từng xảy ra chuyện ép các cô các chị làm vợ Hải nương nương không.

Thạch Đầu còn nhỏ, lại biết rất nhiều.

Thằng bé nói trước khi chuyện lạ xảy ra, vợ của Hải nương nương luôn là những cô gái chưa lấy chồng, cũng có rất nhiều người không muốn làm vợ Hải nương nương.

Đây là những lời Thạch Đầu nghe được khi người lớn trong nhà nói chuyện. Hồi đó tục lệ trong làng vẫn là ba năm làm nghi thức một lần, và thường là ngay sau khi nghi thức kết thúc, tư tế sẽ căn cứ vào ngày sinh chọn người vợ kế tiếp. Cô dâu của nhiệm kì tiếp theo sẽ được thông báo từ rất sớm để chuẩn bị.

Đại khái khoảng 10 năm trước, có một cô dâu như thế. Cô ấy đã đợi hai năm, chỉ còn 1 năm nữa là gả cho Hải nương nương, nhưng lại đột nhiên nói với người trong thôn là mình đã thích người khác, không thể gả cho Hải nương nương nữa.

Chuyện này khiến người nhà của cô gái đó lẫn dân làng phẫn nộ, bắt cô ấy phải nói ra tên của người kia để tiến hành trừng phạt, nhưng cô gái đó nhất quyết không chịu nói.

Dù là bị phạt quỳ trong điện thờ, bị đánh, cô cũng kiên quyết chống lại, thậm chí còn tự sát.

Thế là sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghi thức đưa dâu xuất hiện một cô dâu bị trói.

Bởi vì chế độ tông tộc, hầu hết người trong thôn đều mang họ Đổng, con gái cũng vậy.

"Anh ơi, còn kẹo không ạ?"

Thạch Đầu nhìn Tạ Thanh, trong mắt viết khát vọng.

Tạ Thanh lấy thêm viên kẹo nữa từ trong túi, bỏ vào tay thằng bé, sau đó xoa đầu nó, cười híp mắt bảo: "Chỉ cho em thêm viên này nữa thôi, còn lại anh phải để cho vợ anh."

"Vậy anh nhớ chú ý nhé, đừng ngủ cùng vợ mình khi ở trong thôn, nếu không Hải nương nương sẽ ăn thịt anh đấy, như vậy vợ anh sẽ phải thủ tiết giống mẹ em."

Thạch Đầu cảm thấy anh trai cho mình kẹo này là người tốt, cẩn thận dặn dò.

Tạ Thanh rất tự nhiên đáp: "Không sao đâu, tụi anh là người vùng khác, Hải nương nương sẽ không để ý."

Ngại ghê, vợ hắn là nam.

Thạch Đầu không hiểu sao cảm thấy vẻ mặt của anh trai này có vẻ rất đắc ý, nhưng mà có thể ngủ với vợ mình lại không bị Hải nương nương ăn thịt thì đúng là một chuyện đáng để đắc ý.

Lâm Chức nhìn Tạ Thanh vui vẻ trò chuyện với đứa nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười.

Y bắt được từ mấu chốt trong lời Thạch Đầu, hỏi: "Ba em là bị Hải nương nương ăn thịt trong nhà à?"

"Không phải, thuyền của ba bị vỡ, trôi từ biển về. Mẹ em nói ba bị Hải nương nương giữ lại biển rồi, không về được nữa."

"Em rất ghét biển."

Thạch Đầu nhìn ra biển cả phía xa, nắm chặt nắm đấm.

Lâm Chức nhìn theo ánh mắt thằng bé, tiếng bước chân hối hả bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ.

Bên trái là Lưu Duyệt bế Đồng Đồng, bên phải là Trương Tam và Trương Vân Chiêu.

Thạch Đầu thấy nhiều người lạ xuất hiện như vậy, nhanh như chớp bỏ chạy.

Lưu Duyệt: "Có phát hiện!"

Trương Tam & Trương Vân Chiêu: "Có phát hiện!"

Lưu Duyệt: "Qua chỗ tôi trước đi!"

Trương Tam & Trương Vân Chiêu: "Qua chỗ bọn tôi trước đi!"

Lưu Duyệt: "Bên tôi khẩn cấp lắm, bọn tôi phát hiện một bà lão có vẻ như là NPC rất quan trọng, thậm chí bà ấy còn biết cô dâu đầu tiên tên là Trần A Liên, là người đã chứng kiến lịch sử đó. Nhưng khi tôi định mở cửa vào thì từ phòng bà ấy chảy ra dịch nhờn màu xanh đen, tuy là về sau lại biến mất."

Trương Tam: "Bọn tôi tìm được manh mối rất quan trọng, chú Quách nói chuyện với một người đàn ông, có vẻ như liên quan tới chuyện hồi đó, nói cái gì mà báo ứng. Người đàn ông kia bị cắt lưỡi cắt ngón tay, hắn cho bọn tôi xem một bức ảnh, có liên quan tới một cô gái tên là Viện. Hắn nói cô gái kia có liên quan tới Hải nương nương, còn ôm hắn gì đó, nhiều lắm!"

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói: "Của cô/anh hình như cũng rất quan trọng."

Sau đó tập thể nhìn về phía Lâm Chức và Tạ Thanh, chờ họ quyết định.

Tạ Thanh giơ lên ngón trỏ của mình, nói: "Đây là thông tin của mọi người."

Hắn nắm lấy ngón tay Lâm Chức: "Đây là thông tin bọn tôi tìm được."

"Đã có thể xâu chuỗi."

Ngón tay vuốt ve, chặt chẽ kết nối.

Lòng bàn tay Tạ Thanh rất ấm, Lâm Chức bị hắn nắm tay, nhìn Tạ Thanh hết sức tự nhiên làm một chuỗi động tác, thầm nhướng mày.

Tạ Thanh: "Cho nên mọi người đừng sốt ruột, phân tích soạn lại thông tin đi, không cần lo manh mối sẽ chạy mất. Vẫn còn một lúc nữa trời mới tối, theo lý thuyết thì sẽ không có chuyện gì đâu."

Tạ Thanh biết phó bản luôn có quy luật, mọi sự kiện cần phải xảy ra ở một đoạn thời gian cố định, không được quá tấp nập, phải là dần dần thúc đẩy.

Lâm Chức mở cửa một nhà trống, ra hiệu mọi người vào trong nói chuyện.

Lâm Chức: "Trước hết bắt đầu từ bà lão kia đi."

Lưu Duyệt gật đầu, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, Đồng Đồng cũng giải thích tại sao mình tìm được bà lão kia.

Cô bé nghe được tiếng ngâm nga nên mới lần theo tìm được kho củi, bà lão đó nằm trên giường trong phòng, hát xong thì bắt đầu nói chuyện với em.

Đồng Đồng: "Em hỏi như mọi người dặn, bà trả lời xong nói là mệt rồi nên em mới ra ngoài."

Lưu Duyệt: "Lúc đó tôi bị dọa, định đi tìm mọi người ngay, nhưng giữa đường gặp phải một thím. Thím đó là con dâu của bà lão kia, cầm cái bát đá văng cửa kho củi, vừa phàn nàn phải hầu hạ người già vừa xúc cho bà lão kia ăn. Tôi thử ngó vào trong xem nhưng không thấy gì lạ hết. Cơ mà tôi chắc chắn mình không nhìn nhầm."

"Sau đó tôi hỏi chuyện thím kia, thím ấy nói Trần A Liên là bạn thân của mẹ chồng mình, sau khi Trần A Liên thành Hải Thiếp, bà lão kia cũng gả cho người khác. Nhưng lấy chồng được một thời gian, bà ấy bắt đầu mơ thấy ác mộng, xong phát điên, nói là Trần A Liên đang khóc lóc cầu cứu."

"Sau khi sinh con, bà ấy ngày càng điên khùng, về già còn không thể tự sinh hoạt. Thím kia bảo mình là con dâu nên chỉ có thể hầu mẹ chồng."

"Nhưng tôi thấy nhà họ rõ là đang ngược đãi bà ấy, để mẹ già ở một cái kho củi xập xệ như thế, ai mà ở được."

Lưu Duyệt và Đồng Đồng nói xong, Tạ Thanh bắt đầu xâu chuỗi tin tức liên quan.

"Bọn tôi tìm được một gian nhà có cửa dính đầy máu, vào trong thì tìm được một cái bàn thờ có mấy bài vị. Trần A Liên chính là chị gái của chủ căn nhà đó, chỉ là bài vị của cô ấy bị úp xuống. Người thờ cô ấy chính là con trai của vị ngư dân đầu tiên bắt đầu truyền thuyết kia, nếu tính đúng tuổi thì ông ta năm nay hẳn là 63."

Chuyện này bắt đầu từ 60 năm trước, nhà của cô dâu đầu tiên bị hiến tế lại đầy máu, có thể thấy cảnh tượng tàn sát thê thảm tới cỡ nào.

Mà người bạn thân của cô dâu từ nhiều năm trước đã nằm mơ thấy cô ấy liên tục khóc lóc cầu cứu, nơi bà ấy ở còn xuất hiện hiện tượng liên quan tới quái vật.

Nhưng quái vật lần này không chỉ có một người, trong những manh mối này còn nhắc tới một cô gái tên là Đổng Viện, 9 năm trước bị trói đi hiến tế.

______________________

Tui mới đi làm thêm 1 công việc nữa, tuần làm chừng 15 tiếng thui nhưng mới bắt đầu nên oải quá, sang tuần sẽ cố gắng đăng đều hơn nha~ 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện