Edit: Ry

"Sau đó thì bọn tôi nghe được tin về cô dâu bị ép gả kia."

Tạ Thanh thuật lại tin tức nghe được từ Thạch Đầu cho đồng đội, nhìn về phía Trương Tam.

Trương Tam gật đầu, kể lại những gì nhóm họ phát hiện. Trương Vân Chiêu còn thuật lại không sót một chữ lời chú Quách.

"Lão Tam, đây chắc là báo ứng của chúng ta."

"Nhưng mà có rất nhiều người vô tội, nếu năm đó tôi có thể can đảm như cậu..."

"Nếu có thể, cậu thử chạy ra ngoài đi. Bọn tôi không ra được, dù có đi kiểu gì thì cũng sẽ vòng lại thôn."

Trương Vân Chiêu: "Sau đó là chú Quách dặn người đàn ông kia bảo trọng."

Lưu Duyệt: "Tức là sau khi xảy ra chuyện kì quái này, người trong thôn cũng muốn bỏ trốn, nhưng có đi kiểu gì cũng sẽ trở lại thôn. Chú Quách lại bảo người đàn ông kia thử, chẳng lẽ là boss sẽ chỉ trừng trị người có tội?"

Lưu Duyệt lại lập tức phủ định: "Không đúng, ông ta nói có rất nhiều người là vô tội. Tôi bắt đầu bị rối rồi."

Lâm Chức: "Vậy chứng tỏ hắn là người đặc biệt."

Trương Vân Chiêu: "Vậy chắc do hắn là người đặc biệt của boss."

Hai giọng nói đồng thời vang lên, ánh mắt Trương Vân Chiêu rơi trên mặt Lâm Chức, sau đó ngượng ngùng quay đi.

Tạ Thanh: ? Nếu hắn không nhìn nhầm thì thằng oắt này vừa mới thẹn thùng với vợ hắn đúng không?

Gì vậy anh hai, nhìn thì nhìn đi, tự dưng chú mày xấu hổ cái gì? Thích thể hiện là mình ngây thơ thuần khiết đúng không?

"Vậy khả năng cao Lão Tam chính là người yêu của Đổng Viện bị hiến tế 9 năm trước, bức ảnh trong tay hắn còn nguyên vẹn không?"

Tạ Thanh bỗng tiến lên che trước mặt Lâm Chức, nhìn về phía Trương Vân Chiêu.

Trương Vân Chiêu gật đầu: "Nguyên vẹn ạ, cho nên hắn mới bị người trong thôn phát hiện là thích Hải Thiếp, bị tra tấn thành như vậy."

"Chưa chắc." Lâm Chức nhíu mày: "Nếu là vậy, tôi cho rằng hắn sẽ không sống được. Đổng Viện vì lo cho tính mạng của người yêu nên cũng sẽ không giãy giụa mới đúng."

"Chú Quách nói nếu ông ta có thể giống hắn, vậy chứng tỏ hắn không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn như chú Quách, hắn đã hành động, nhưng kết quả hiện tại đã cho thấy hắn bị ngăn cản."

"Sự kiện mà hắn không khoanh tay đứng nhìn có thể là chuyện Đổng Viện bị hiến tế, cũng có thể là chuyện khác. Tôi thiên về chuyện khác hơn. Nếu hắn là vì Đổng Viện nên mới bị thương thì tôi cảm thấy vết thương sẽ không chỉ có như vậy."

"Đáp án thường sẽ giấu trong chính bí ẩn này. Hắn bị cắt lưỡi, bị cắt ngón tay, quá kì lạ, người bình thường sẽ không dùng biện pháp tra tấn này. Làm vậy chỉ có một mục đích, đó là để hắn không thể nói, tay cũng không thể viết."

"Nhưng nếu áp nó vào sự kiện của Đổng Viện thì sẽ có mâu thuẫn."

Tiếng Lâm Chức thong thả vang lên, tiến hành chải vuốt manh mối.

Búi lông rối rắm đã được gỡ ra, cả đám liên tục gật đầu, cảm thấy rất hợp lí.

Mắt Tạ Thanh sáng lên, Lâm Chức có cùng suy nghĩ với hắn.

Tạ Thanh: "Tuyến thời gian, chỉ cần biết được tuyến thời gian, chúng ta sẽ nắm được rất nhiều chuyện."

"60 năm trước, Hải nương nương xuất hiện. Trần A Liên là Hải Thiếp đầu tiên được gả. 9 năm trước, Đổng Viện bị ép gả, nhưng chuyện kì quái lại chỉ mới xuất hiện gần đây. Là thời cơ nào khiến boss sinh ra?"

"Căn cứ vào manh mối chúng ta đã sưu tập được thì boss có liên quan tới Trần A Liên và Đổng Viện. Khả năng cao boss không phải Hải nương nương, nó giống tập hợp oán linh của các cô dâu bị hiến tế hơn. Mà oán niệm của họ chỉ công kích nhóm đàn ông ngủ cùng với phụ nữ, vậy có thể đoán được họ đã gặp chuyện gì."

Lưu Duyệt nắm chặt tay: "Cái thứ gọi là Hải nương nương kia là đàn ông!"

Dưới sự phân tích của Tạ Thanh và Lâm Chức, mọi người dường như hiểu ra, chỉ là đáp án vẫn còn bị bao phủ trong một lớp sương mù mỏng manh.

"Khó nói, cái này còn liên quan tới một ít sức mạnh thần bí nữa."

Tạ Thanh đã từng là thanh niên kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng tới đây rồi, còn có vợ là quỷ, còn gì là không thể nữa.

Tạ Thanh: "Trần A Liên, Đổng Viện, Lão Tam, chú Quách, bà lão kia, chủ căn nhà không phải ngư dân, gia đình em trai của Trần A Liên đã chết. Giữa bọn họ chắc chắn có một mối liên kết, chỉ cần làm rõ được cái này, chúng ta sẽ biết đáp án để vượt phó bản."

Trương Tam: "Vậy giờ chúng ta nên đi đâu điều tra? Vẫn chia nhau ra hành động à?"

"Chúng ta đi..."

Tạ Thanh nhìn sang trái, sau đó nhìn sang phải, cuối cùng cố định tầm mắt ở một khu vực.

Hai phút sau, cả đoàn người xuất hiện chỗ cửa nhà chú Quách.

Cánh cổng họ đóng lại khi đi đã được mở ra, chú Quách đang ở trong sân, mang cái lưới tối qua thu vào ra phơi. Ông ta mân mê cái lưới được bện thủ công, như chìm trong hồi ức.

Chú Quách dặn người đàn ông kia bảo trọng, khi tạm biệt mà nói câu này thường là sẽ không gặp mặt người kia nữa, giống như một lời vĩnh biệt.

Trương Tam: "Chú Quách, tụi cháu mới tới chỗ đầu thôn chơi, phát hiện khu đó rất vắng người, chẳng lẽ người xảy ra chuyện phần lớn ở gần cửa thôn ạ?"

Chú Quách sờ lưới đánh cá, thấp giọng nói: "Không, chỗ cửa thôn vốn ít người sống. Họ không tin Hải nương nương nên mới bị đuổi tới đó, cách xa điện thờ nhất có thể. Về sau những người đó đều chọn rời thôn, chỉ còn lại vài người."

Tạ Thanh: "Vậy người đàn ông không thể nói kia cũng là vì không tin Hải nương nương nên mới bị biến thành như vậy sao?"

Chú Quách quay đầu, vẻ mặt khá phức tạp.

Ông ta đáp: "Đúng."

Lâm Chức: "Hắn bị như vậy từ khi nào?"

"7 năm trước. Khi đó hắn ra biển, trở về đã thành như vậy, tất cả mọi người đều nói là do hắn ở trên biển chửi bới Hải nương nương, khiến Hải nương nương nổi giận."

Chú Quách kéo khóe miệng, vô thức lắc đầu.

Bảy năm trước, quả nhiên không phải lúc Đổng Viện xảy ra chuyện.

Tạ Thanh: "Vậy tay hắn thì sao?"

Chú Quách lại lấp liếm: "Không rõ, bỗng có một ngày bị như vậy. Bởi vì hắn không tin Hải nương nương nên luôn có người ức hiếp hắn."

Lâm Chức: "Chuyện lạ trong thôn xảy ra từ khi nào?"

"Chừng nửa tháng trước, thuyền của đám cha Thạch Đầu vỡ nát trôi dạt về bờ, mọi người mới biết họ đã xảy ra chuyện. Chị Liễu cho người ra biển tìm, nhưng thuyền chưa đi được xa đã gặp sóng lật ngược, từ đó không ai dám ra biển nữa."

"Sau đó trong thôn lục tục có người chết, tất cả cho rằng Hải nương nương đang thúc giục chuyện cưới xin nên đưa cô dâu mới. Đưa từng người từng người, không tới một tuần đã đưa 3 người."

Chú Quách nắm chặt cái lưới trong tay, thở dài.

Ông ta không nhìn vào mắt Lâm Chức, cúi đầu nói hết những lời này.

Kể cũng lạ, thiếu niên có thể nói là đẹp nhất trong nhóm người kia lại khiến ông luôn có một cảm giác run sợ, bị y nhìn là sẽ hoảng loạn.

"Nơi này không phải chỗ gì tốt đẹp, các cô cậu cũng mau rời khỏi đi. Cứ đi theo đường mòn là ra tới ngoài thôn, sẽ không lạc đường."

Chú Quách nói xong câu này, dường như không muốn nói thêm nữa, đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.

Lâm Chức nhìn ra được sự hoảng loạn từ bóng lưng của ông ta, thu hồi khí.

Vừa rồi y cố ý thả âm khí ra quấn lấy chú Quách, để ông ta ngoan ngoãn trả lời, xem ra kết quả khá tốt.

Thật ra Lâm Chức đã đoán được đại khái, nhưng còn thiếu một ít tin tức để bổ sung.

"Anh nói đúng! Tuyến thời gian quả nhiên không khớp, xem ra những người kia không muốn để Lão Tam nói ra bí mật, mà bí mật đó chính là chân tướng."

Trương Vân Chiêu nhìn về phía Lâm Chức, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cảm giác cậu tạo cho người khác là thiếu niên thanh tú hay thẹn thùng, đến cả lời khen và thái độ cũng rất nhỏ nhẹ.

Tạ Thanh: ?

Lại nữa, vẫn chưa thôi đúng không?

Có thanh niên ngây thơ hàng chuẩn ở đây sẽ khiến cái ngây thơ của hắn có vẻ kém chất lượng.

Lâm Chức gật đầu, đang định nói kế hoạch tiếp theo, miệng đột nhiên bị đút cho một viên kẹo hoa quả.

Kẹo vị dâu tây chen vào miệng y, Tạ Thanh rất tự nhiên nắm giấy gói trong lòng bàn tay.

"Kẹo của em ấy, tôi cầm hộ."

Tạ Thanh nhìn về phía mọi người, cố tình giải thích.

Thật ra hắn không giải thích thì mọi người cũng biết, vì sản phẩm đổi bằng điểm tích lũy là cấm cho người khác sử dụng, tức là người chơi chỉ có thể dùng đồ do mình tự đổi. Cướp đoạt vật phẩm của người khác cũng chẳng để làm gì, vì giây phút sử dụng nó sẽ tự biến thành không khí.

Lưu Duyệt: "Làm tôi thèm quá, mua một cái vậy."

Một viên kẹo một điểm tích lũy, Lưu Duyệt quyết định xa xỉ một chút.

Đầu lưỡi Lâm Chức khuấy động viên kẹo, mở miệng nói: "Tiếp theo chúng ta tới chỗ người đàn ông kia đi."

Mọi người rời khỏi nhà chú Quách, tới nhà Lão Tam.

Trương Vân Chiêu: "Lúc chúng tôi đi đã đóng cửa lại."

Bây giờ cửa mở toang, bên trong không một bóng người.

Trương Tam: "Nếu chúng ta trở lại sớm thì có thể sẽ gặp, nhưng cũng chưa chắc. Có thể cơ chế của NPC này là sau khi gặp người chơi, hắn sẽ tiến hành bước tiếp theo của cốt truyện."

Nhưng tiếp theo là cái gì, không ai biết.

Mọi người tiến vào căn nhà nhỏ, lục soát một hồi, không tìm được gì có giá trị.

Trương Tam: "Thử tới căn nhà trống kia xem."

Nơi này không giống nhà của ngư dân, cửa vẫn mở, bên trong không có người.

Trương Tam: "Bọn tôi đã lục soát nơi này nhưng không tìm được gì, mọi người thử tìm xem có hầm không."

Nhiều người thì lục soát nhanh hơn, cuối cùng là Đồng Đồng tìm được một viên gạch lỏng ở chỗ góc tường.

Tạ Thanh lấy viên gạch ra, tìm được cái hộp to cất bên trong.

Trong hộp là sổ sách, đã phủ một lớp bụi.

Tạ Thanh phủi bụi: "Đây là thu nhập bán cá trong những năm qua, quyển này là 7 năm trước."

Những người khác cũng cầm mấy quyển xem, phát hiện mỗi quyển đều dùng 5 năm làm đơn vị.

Trương Tam: "Mua bán thu nhập trong sổ này đều là tính chung, cả thôn cùng bán, có thể là vì thôn này tương đối nhỏ nên bán lẻ sẽ không lời lắm. Người này không phải ngư dân, chẳng lẽ là kế toán?"

Lâm Chức cầm quyển sổ trong tay Tạ Thanh, lật xem nhanh như gió.

Y lật từng tờ từng tờ, mọi người chẳng hiểu gì cũng bắt chước lật theo, nhưng thật sự là không nhìn ra gì ngoài việc thôn này siêu nghèo, vất vả cả năm kiếm cũng chẳng được bao nhiêu.

Sau khi hiến tế cô dâu thu nhập mới đột nhiên tăng vọt. Mấy năm không tổ chức nghi thức thì ngoài thời kì cá sinh sản, chỉ có khoảng thời gian làm lễ tế Hải nương nương là sẽ kiếm được khá nhiều.

Từ đó có thể trực quan thấy được lí do thôn dân thờ phụng Hải nương nương như vậy, bởi vì sẽ có thu hoạch tốt hơn, liên quan trực tiếp đến sinh hoạt của họ.

Lâm Chức đóng sổ, Tạ Thanh hỏi: "Có nhìn ra gì không?"

Lâm Chức: "Đoán được vài thứ, nhưng không chắc lắm, chúng ta tới chỗ bà lão kia xem đi."

Y biết đống sổ sách này có vấn đề, con số đều có dấu vết chỉnh sửa, chỉ là không thể phân tích chi tiết trong thời gian ngắn. Lâm Chức không định nói cho mọi người, bởi vì y không thể dùng trực giác của thương nhân làm lí do để giải thích.

Lâm Chức đã xem không biết bao nhiêu sổ sách bị làm giả, thủ pháp của kẻ này còn non lắm.

Mọi người cất đồ về chỗ cũ, cùng Đồng Đồng và Lưu Duyệt tới chỗ bà lão kia.

Kho củi ẩm ướt âm u, ánh sáng dường như không chạm tới được nơi này.

Trong hoàn cảnh như vậy thì rất khó để nhìn ra dấu vết trên sàn nhà.

Nhưng Lâm Chức lại thấy rất rõ. Không chỉ có sàn nhà, mà cả vách tường, nóc nhà, ván gỗ, đến cả cái giường mà bà lão kia nằm đều có dấu vết xanh đen ăn mòn.

Trong không khí bốc lên mùi tanh khó ngửi, giống mùi cá chết rữa.

Bà lão nằm trên giường thỉnh thoảng lại ngâm nga chút làn điệu, không hề có phản ứng với nhóm người vừa xuất hiện này.

Chỉ khi nghe được tên của Trần A Liên, bà ấy mới khẽ lầm bầm lặp lại cái tên đó.

Tạ Thanh: "Bà ơi, Trần A Liên có về tìm bà không ạ?"

"A Liên à... Về... Tìm bà."

Bà lão nằm trên giường chầm chậm quay đầu nhìn những người xa lạ này, chậm rãi lặp lại.

Đôi mắt bà nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, trong chớp mắt, bầu không khí bỗng trở nên tanh hôi hơn nữa.

Nóc nhà, vách tường, mặt đất, giường... Dường như đều có thứ gì đang nhúc nhích, tựa như con sóng cả mãnh liệt, nháy mắt bao trùm căn phòng, cảm giác mọi thứ bỗng đen kịt như chìm dưới đáy biển.

Lưu Duyệt không chút do dự bế Đồng Đồng chạy đi, nhưng có người còn nhanh hơn cả người chơi với thiên phú tốc độ như cô.

Tạ Thanh kéo Lâm Chức chạy một mạch ra ngoài, sau đó tựa vào Lâm Chức thở hồng hộc, khó chịu nói: "Vợ ơi anh khó chịu quá, anh cần hô hấp nhân tạo."

Thật ra là hắn muốn hỏi Lâm Chức có cần chủ nghĩa nhân đạo cứu trợ bằng hô hấp nhân tạo không, nhưng nghĩ lại thì vợ mình là quỷ mà, chết từ tám đời rồi, đâu có cần cứu.

Thế là đầu nhảy số, chọn phương thức khác hợp lý hơn.

Hô hấp nhân tạo xong hắn tỏ vẻ thẹn thùng chút, ai mà ngây thơ được bằng hắn đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện