Edit: Ry
01 im lặng vài giây, sau đó đánh giá: [Diễn quá lố.]
Cái gì mà cần hô hấp nhân tạo chứ hả, kĩ thuật diễn này đến nó còn không nhìn nổi!
Lâm Chức đồng ý: [Đúng thật.]
Cho nên y nhẹ nhàng ghé vào tai hắn hỏi: "Hô hấp nhân tạo là cái gì?"
Chuyện mà Lâm Chức biết thì liên quan gì đến y - "thứ nữ" nhà họ Lâm? 01 cạn lời, kí chủ còn hùa theo đối tượng nhiệm vụ nữa! Bị dạy hư rồi!
Tạ Thanh nhìn vẻ mặt bình thản như không của Lâm Chức, cũng không biết là y giả vờ để trêu hắn hay nói thật.
Lạ thật, rõ ràng hắn biết Lâm Chức không phải loại quỷ ngây thơ đơn thuần gì, lúc mới gặp y còn chơi bọn họ xoay quanh, để hắn tự dâng tới cửa, đạt được mục đích của y. Nhưng Lâm Chức luôn có một loại phong thái bình thản mà ai nhìn vào cũng sẽ luôn cảm thấy y nói thật.
Y chủ động, y thân mật, y hờ hững, tất cả khiến người ta không thấu được, giống như là vòng xoáy được tạo bởi sương mù.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, Tạ Thanh đột nhiên cười ra tiếng.
"Vợ ơi, ở bên em thích thật đấy."
Vẻ mặt Lâm Chức không thay đổi, lịch sự đáp: "Cảm ơn."
Tạ Thanh ngửi mùi thơm từ người Lâm Chức, mắt cười cong cong.
"Anh Tạ, anh không sao chứ?"
Trương Tam và Trương Vân Chiêu chạy chậm hơn chút, Trương Vân Chiêu thấy Tạ Thanh tựa cả người vào Lâm Chức, có vẻ như không thoải mái lắm, bèn quan tâm một câu.
Tạ Thanh đang định đứng thẳng nghe được giọng Trương Vân Chiêu lập tức lại ngả về, gối đầu lên vai Lâm Chức nhìn cậu chàng, ốm yếu nói: "Không sao, tim tôi không tốt lắm, cần một lúc để khôi phục."
Vừa rồi Tạ Thanh cũng không hẳn là lừa Lâm Chức. Ban nãy hắn quên mất vợ mình là quỷ, kéo y chạy một mạch, đúng là thở không ra hơi, nhưng cũng không phải là chết chìm mà cần hô hấp nhân tạo.
Lưu Duyệt làm vẻ một lời khó nói hết nhìn Trương Tam, ra hiệu bằng mắt: Tin không?
Trương Tam nhún vai: Quan Vũ với Trương Phi không như vậy.
Trương Vân Chiêu lại tin, trong mắt còn hiện vẻ cảm thông. Người bị bệnh tim tham gia trò chơi sinh tồn, đúng là nguyên một cái debuff siêu bự.
Cậu ta nhìn thiếu niên mảnh mai đang bị Tạ Thanh dựa vào, nhiệt tình hỏi: "Nếu cậu cần giúp một tay thì cứ nói với tôi, tôi có thể cõng anh ấy giúp cho."
Tạ Thanh mở to mắt, gì vậy chàng trai, chú mày nghiêm túc đấy à?
"Cảm ơn, nhưng tạm thời không cần."
Tạ Thanh tủm tỉm đứng thẳng lại. Hắn cao hơn Trương Vân Chiêu một chút, điệu bộ vẫn là hững hờ, mắt phượng lại nhìn xuống tạo chút áp lực.
"Không có gì." Trương Vân Chiêu gật đầu: "Cần thì anh cứ bảo em một tiếng là được, đều là đồng đội mà. Vừa rồi Hải nương nương... À không, boss để lại phân thân ở đó à, chúng ta có nên trở về kiểm tra không?"
Thằng oắt này là non tơ thật, răng hàm Tạ Thanh sắp nghiến nát rồi, thầm nghĩ mình so đo với trẻ con làm quái gì nhỉ.
Hắn nhìn Lâm Chức, thấy Lâm Chức đang nghe mình và Trương Vân Chiêu nói chuyện, bèn lặng lẽ móc ngón tay y.
Đừng có nhìn cậu ta, nhìn anh đi.
Lâm Chức nhìn sang Tạ Thanh, lại được hắn nhét cho viên kẹo vào lòng bàn tay. Tạ Thanh nhìn y chằm chằm, mở miệng lại là tham dự chủ đề.
"Quay lại kiểm tra xem."
Mọi người cẩn thận trở lại kho củi, cửa kho đang mở, bà lão kia ngồi trên giường, ngâm nga một điệu hát dân gian của làng chài.
Tạ Thanh thử giao lưu, bà lão lại lờ hắn, hiển nhiên không thể trò chuyện nữa. Nhưng hiện tượng lạ ban nãy đã tiết lộ một vài chi tiết.
Tất cả nhẹ chân đi ra xa hơn, sau đó Lưu Duyệt lên tiếng: "Lúc Đồng Đồng tìm tới bà ấy, bà ấy chỉ nói tên của Trần A Liên, sau đó một mực hát bài này."
Lâm Chức nhìn sang Lưu Duyệt, hỏi cô: "Con dâu của bà ấy ở đâu?"
Lưu Duyệt tìm một hồi mới thấy một nhóm các cô các thím đang phơi quần áo trong sân.
"Đồ của bà ấy? Ai mà biết..." Thái độ của bà thím kia rất là khó chịu, nhưng chưa nói hết đã khựng lại, sầm mặt rời tay khỏi bộ quần áo, lẩm bẩm: "Ai mà biết vứt ở đâu, các cô cậu tìm làm gì."
Mặc dù chỗ ở của bà lão cũng gần với nơi nhóm phụ nữ trong làng tập trung, nhưng vẫn cách một khoảng nhất định, bà thím đi về phía kho củi.
Một luồng khí lạnh vẫn luôn bao trùm lấy bà ta, khiến bà ta sợ hãi. Lúc đi ngang qua thiếu niên đang đứng chờ, bà ta nhìn thẳng không dám liếc ngang liếc dọc, tốc độ nhanh hơn chút.
Tạ Thanh cảm giác được, nghiêng đầu nhìn Lâm Chức. Đối mặt với con ngươi đen nhánh không cảm xúc thì nhẹ nhàng giơ ngón cái, sau đó kéo y đi theo bà thím kia.
Bà thím không tới kho củi mà rẽ vào nhà, sau đó lục lọi một hồi lâu, cuối cùng tìm được đồ của mẹ chồng ở dưới gầm bàn.
Bà ta bĩu môi: "Đây là cái hộp bảo bối của bà ấy đấy, không chịu cho ai xem hết, làm như giấu vàng không bằng, bên trong chỉ có vài tờ giấy với ảnh, chẳng có gì hết."
Các người chơi đều không lên tiếng, cố nén phẫn nộ.
Không cần miêu tả nhiều, chỉ đôi ba câu đã phác họa ra cả đời của bà lão kia.
Lâm Chức: "Chồng thím với bố chồng thím đâu?"
Bà thím im lặng, ánh mắt trở nên đục ngầu: "Bố chồng tôi chết lâu rồi. Trước khi chuyện lạ xảy ra, ông nhà tôi mang theo con trai tôi ra biển, mãi không thấy về, chắc chết ngoài đó rồi."
Trong giọng bà ta không có bi thương cũng không có vui sướng, chỉ có bình thản tới chết lặng.
Lâm Chức hỏi tiếp: "Thím có biết người thứ hai gặp Hải nương nương 70 năm trước là ai không?"
Mọi người tập thể nhìn sang bà thím. Bị dồn cho một đống thông tin cùng lúc, rồi vị Hải Thiếp đầu tiên rõ ràng có vấn đề, khiến họ vô tình quên mất người ngư dân thứ hai cũng nói mình gặp Hải nương nương, đồng thời khẳng định rằng Hải nương nương vẫn cần cung phụng cô dâu mới.
Bà thím chùi tay vào tạp dề, cúi đầu lẩm bẩm: "Sao lại không biết, là bố chồng tôi chứ ai. Tôi ở cái nhà này mấy chục năm, hồi ông ấy còn sống lại chẳng suốt ngày lải nhải chuyện này."
Trương Tam: "Vậy vị Hải Thiếp thứ hai là ai?"
"Chịu, ai mà nhớ được mấy chuyện đó, chắc là con gái nhà ai thôi, tóm lại không phải con gái của bố chồng tôi. Ông ấy không có con gái, có mỗi một đứa con trai là chồng tôi, bởi mẹ chồng tôi sinh ra nhà tôi xong là bị điên."
Giọng điệu bà thím không được tốt lắm, có vẻ bực bội vì bị hỏi nhiều.
Lâm Chức: "Em trai Trần A Liên chết trong nhà đúng không? Trong nhà ông ta không chỉ có một người chết, còn ai nữa?"
Thím trầm giọng đáp: "Còn con hắn nữa."
Lâm Chức: "Vợ hắn đâu?"
"Tên đó không có vợ, thằng bé kia cũng không phải con hắn. Năm 15 tuổi hắn cùng với cha hắn ra biển xong bế về một đứa bé, nói là nhặt được." Bà thím xì một tiếng: "Ra biển đi đâu để nhặt trẻ con chứ, còn luôn mồm nói là Hải nương nương ban cho, ai mà biết được. Từ khi 15 tuổi hắn đã vừa làm cha vừa làm mẹ, cả đời không lấy vợ, con hắn cũng độc thân tới chết."
Lưu Duyệt: "Nhà họ không có phụ nữ, vậy tại sao lại chết?"
"Chị Liễu bảo Hải nương nương không vui thì sẽ ra tay với người cầm đầu, Đổng Hải Phong chết rồi thì tất nhiên là đi tìm con cháu của ông ta."
Bà thím đen mặt quay đi: "Không nói nữa, tôi còn quần áo chưa phơi xong."
Rồi vội vàng bỏ đi, không cho ai cơ hội hỏi thêm.
Trương Tam nghi hoặc: "Có phải là cảm giác của tôi bị sai không, sao tôi thấy thái độ của bà ấy với Lâm Chức và với chúng ta khác hẳn nhau vậy?"
Tạ Thanh rất đương nhiên nói: "Bởi vì em ấy đẹp."
Trương Vân Chiêu yên lặng gật đầu, đúng.
Lưu Duyệt: "Thế giới này không cứu nổi nữa rồi, tại sao đến ma quỷ cũng thích đẹp vậy."
Tạ Thanh thầm nghĩ ma quỷ thích đẹp thì sao, còn thích cả trai tân kìa. Hắn âm thầm vểnh lên cái đuôi vô hình, rất là kiêu ngạo.
Lâm Chức không tham dự đề tài này, cúi đầu nhìn cái hộp dưới đất.
Lưu Duyệt ngồi xổm xuống mở hộp ra, lấy mấy thứ bên trong, phủi bớt bụi.
Đúng như bà thím kia nói, bên trong là vài trang giấy ố vàng và ảnh chụp. Bức ảnh đen trắng ghi lại hai thiếu nữ nắm tay tựa vào nhau.
Một người là Trần A Liên, người còn lại không cần nói cũng biết là bà lão kia.
Chữ viết đằng sau ảnh vẫn còn, bà lão kia tên là Đổng Tinh.
Những tờ giấy khác có cái là thư, có cái là trang nhật kí, có tờ được viết rất nắn nót, có trang lại nguệch ngoạc.
"Mấy hôm nay chị lại mơ thấy em, không chỉ có cảnh em khóc bảo chị cứu em, mà còn có lần đầu chúng ta gặp nhau. Em theo mẹ tới làng này, bé tí xíu, da trắng bóc. Thời gian trôi qua nhanh thật. Cũng may em dạy chị biết chữ, để chị có thể ghi lại vài thứ. Chị vẫn luôn nghĩ tới cái ngày em ra biển, hình như em muốn nói gì đó với chị. A Liên, rốt cuộc em muốn nói gì vậy?"
Lưu Duyệt lấy trang giấy ở dưới cùng, đọc nội dung của nó.
Cô xem thử mấy tờ giấy khác: "Đều không ghi ngày tháng, nhưng chắc chắn là viết sau khi Trần A Liên làm cô dâu."
Trương Vân Chiêu: "Hóa ra không phải con ruột, bảo sao bà ấy họ Trần chứ không phải họ Đổng."
Lâm Chức lại cau mày từ nãy, sắc mặt Tạ Thanh cũng có chút nặng nề.
Trương Tam và Lưu Duyệt cũng từ những tin tức này mà mơ hồ đoán được.
Trương Vân Chiêu nhìn sắc mặt họ, chậm mất nửa nhịp mới lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Đồng Đông ngây thơ hỏi: "Không thể gì ạ?"
Lưu Duyệt vuốt bím tóc nhỏ của cô bé: "Chuyện người lớn ấy mà, em không cần biết đâu."
Tạ Thanh cất những thứ đó vào hộp, mang tới kho củi.
Bà lão kia hình như ngủ rồi, không có bất kì phản ứng nào.
Những vệt xanh đen xung quanh bà như dòng chảy, tỏa ra thứ mùi ẩm ướt.
Trời thoáng chốc đã tối, trên đường phố không có người, mấy căn nhà ban ngày mở cửa giờ cũng đóng kín.
Lưu Duyệt: "Bọn tôi về chỗ chị Liễu, mai gặp nhé?"
Mặc dù bọn họ đã biết đại khái chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Vả lại biết chuyện xưa của boss không phải là bước cuối cùng, họ còn phải tìm được phương pháp khắc chế boss nữa. Phải biết làm sao để tiêu diệt nó, hoặc làm lắng xuống oán khí của nó.
Lâm Chức gật đầu: "Chú ý an toàn."
Lưu Duyệt dẫn Đồng Đồng đi, đám Lâm Chức cũng về nhà chú Quách.
Chú Quách đã cất lưới vào trong nhà, cửa phòng cũng đóng.
Tạ Thanh thắp đèn, ngồi xuống cạnh bàn, dùng điểm tích lũy mua một cái bánh, cũng mua cho Lâm Chức một cái.
"Vợ ơi, anh cảm thấy em có chung suy nghĩ với anh."
Lâm Chức không thảo luận chuyện này mà nói: "Nếu chuyện xảy ra trên biển, vậy chúng ta đi là sẽ biết."
Mắt Tạ Thanh sáng lên: "Ý kiến hay."
Lâm Chức chầm chậm cắn bánh, Tạ Thanh bỗng xấu hổ hỏi: "Vợ ơi, đêm nay em có muốn uống máu không?"
Lâm Chức khựng lại, cái bánh trong miệng bỗng trở nên khó nuốt.
Nét thẹn thùng kia cũng không đến mức là lố, nếu là lần đầu tiên gặp, có lẽ y sẽ tin chút chút.
Lâm Chức lặng lẽ trả cái bánh đã ăn một nửa cho Tạ Thanh. Tạ Thanh thắc mắc: "Không ăn được à?"
Hắn vừa nói vừa cầm cái bánh Lâm Chức ăn dở, hai ba miếng đã ăn xong, động tác tự nhiên đến mức chính hắn còn bất ngờ.
Nhưng mà hắn ăn cả nước bọt của người ta rồi, ăn đồ ăn dở của vợ thì có làm sao.
Lâm Chức nhắc nhở: "Ta không cần ăn, anh không cần phí điểm tích lũy mua đồ cho ta."
"Cái này sao lại gọi là lãng phí, tiêu tiền cho vợ là lẽ dĩ nhiên ở đời, không đói bụng không có nghĩa là không thèm ăn. Với cả anh không muốn hồi sinh, tích lũy 10 nghìn điểm sẽ được trở lại trần gian thật à?"
Tạ Thanh rất tùy ý hỏi, như thể không quan tâm đáp án có phải thật không.
"Có lẽ có thể, ta không biết."
Lâm Chức không giấu giếm, y đã nắm được bản chất của trò chơi này, nhưng với hứa hẹn của nó thì không biết là thật hay giả.
"Vậy em thì sao, người chơi cố gắng là để sống sót, em còn nguyện vọng gì à?"
Tạ Thanh bắt đầu thả trí tưởng tượng bay xa, không biết là Lâm Chức định làm đại boss của cái trò chơi này, hay là muốn xé rách không gian, trở lại thế giới hiện thực?
"Nguyện vọng." Lâm Chức thấp giọng lặp lại lời Tạ Thanh, đôi mắt như hồ nước tĩnh lặng. Y đáp: "Ta không có nguyện vọng, chuyện ta muốn làm ta đã hoàn thành rồi."
Trước kia Lâm Chức không có nguyện vọng, không có lo lắng, càng không có lưu luyến.
Đó cũng không phải là bi quan chán đời, mà là bình thản trần thuật. Y sinh ra ở Rome, thất bại ngã xuống rồi từ từ bò về thế giới ngợp trong vàng son đó. Mỗi bước đi đều rất vững vàng, mục đích cũng hết sức rõ ràng, tầng tầng lớp lớp toan tính. Thế nên về phương diện tình cảm, Lâm Chức muốn tùy duyên, có thì có, không có thì thôi.
Ở thế giới của y, với thân phận địa vị của mình, Lâm Chức muốn loại hình trai tân gì chẳng có. Chỉ cần y đưa ra yêu cầu, thậm chí chẳng cần trả giá cũng có thể thu hút vô số người, chẳng qua là y không muốn. Nhưng đây cũng không phải tiếc nuối của Lâm Chức, cái này thậm chí còn không phải là nét bút cần thiết để tô điểm cuộc đời.
Sau khi kết nối với hệ thống, thái độ làm nhiệm vụ của y cũng là được chăng hay chớ. Ban đầu y chỉ là có hứng thú về mặt tình dục với Minh Dao, trái tim chưa từng rung động, khi biết phải chia ly thì mới có chút tiếc nuối, về sau biết đều là cùng một người thì Lâm Chức lại yên tâm hơn.
Bởi y không thể cam đoan mỗi đối tượng đều sẽ khiến y có hứng để làm nhiệm vụ, nhưng nếu là cùng một người thì sẽ luôn có điểm tương đồng. Y nhìn trong mắt, ghi trong lòng ất cả hành động của các mảnh vỡ nhân cách, thế nên mới ngày càng bao dung, thậm chí có chút lưu luyến.
Không hề tiếc nuối nói tạm biệt, là bởi vì biết chắc chắn sẽ còn gặp lại.
"Ta chỉ là gặp anh, cho nên cảm thấy tiếp tục ở lại nhìn thế giới này cũng tốt."
Lâm Chức còn chưa nghĩ ra, y không biết mình sẽ mất bao lâu để chữa khỏi cho hắn, mà y cũng không vội.
Thực tế Lâm Chức cũng không biết những mảnh vỡ nhân cách này dung hợp với bản thể thì bản thể có khiến y thích hay không, họ sẽ tương tác như thế nào, cuộc sống sẽ ra sao.
Một đời là quá dài, y còn chưa nghĩ tới chuyện đó.
Cho dù là người thận trọng từng bước thì cũng có lúc lười toan tính. Lâm Chức muốn tranh thủ lười một chút, để chuyện này thuận theo tự nhiên.
Một linh hồn đã chết điềm nhiên nói ra câu này, không có trêu chọc, chân thành, cũng không có nụ cười hay tình cảm, chỉ là trần thuật đơn giản.
"Nơi này rất thú vị, thú vị hơn thế giới người sống nhiều."
Tạ Thanh tươi cười, bàn tay đang rủ bên người lại vô thức nắm chặt góc áo.
Cái gì là vì gặp hắn nên cảm thấy ở lại xem thế giới cũng tốt, tại sao có thể tỉnh bơ nói ra lời mập mờ như thế chứ!
Tại sao không khí lại nóng bức vậy nhỉ, nóng tới mức hắn hơi choáng. Bên ngoài không có gió thổi à, chẳng phải sắp mưa sao?
Đây có phải là cố ý để hắn lơ là cảnh giác không, bởi vì hắn ngả ngớn nên y cũng phải nói vậy để đáp lễ.
Nhưng mà bọn họ đều đã làm rồi mà, Lâm Chức còn để hắn... Có khi là thích hắn thật.
Ghét thật đấy, ma quỷ sẽ thích người chơi thật à. Nhưng Lâm Chức chưa từng nói gì thể hiện ý đó, có lẽ là y chỉ đơn thuần thấy hắn thú vị thôi, còn là một món ăn dự trữ không tồi nữa.
Lâm Chức nhìn cái cổ màu đỏ nhạt của Tạ Thanh cùng với tư thế hơi mất tự nhiên của hắn, nhướng mày, thế mà lại thẹn thùng?
Y khoan thai bổ sung: "Với cả anh hiểu lầm rồi, ta không cần uống máu, cũng không cần ăn thịt người. Đó chỉ là trình tự tất yếu để thành lập huyết khế."
Tạ Thanh ngạc nhiên nhìn Lâm Chức, không nói nữa.
Sao tự dưng lại mở lòng với hắn thế, đây là tính ổn định hợp tác với hắn à, cho nên y đang biểu thị sẽ không làm tổn thương hắn.
Tạ Thanh quan tâm hỏi: "Bảo sao anh đi đâu cũng thấy em. Huyết khế có tác dụng không tốt gì với em không, nếu anh chết em có bị thương không?"
"Tất nhiên là không, anh chết thì ta có thể lập huyết khế với người khác."
Thiếu niên xinh đẹp nghi hoặc nhìn Tạ Thanh, như thể muốn nói tại sao anh lại nghĩ vậy.
Lâm Chức phải thừa nhận Tạ Thanh rất am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ. Rõ ràng hắn muốn xác nhận xem huyết khế giữa họ là loại nào, lại có thể dùng ngôn từ ân cần như vậy để đạt được mục đích. Nếu Tạ Thanh biết hắn chết thì y cũng sẽ tan biến thì tên này có lợi thế trong tay rồi.
Mấy trò này Lâm Chức lại chẳng quen quá, nghề của y mà, nhóc con này cũng mưu mô ra phết, thú vị thật.
"Vợ ơi thế là em định bội tình bạc nghĩa đấy à." Tạ Thanh ai oán lên án: "Em hôn anh rồi, còn sờ cơ bụng của anh nữa. Chúng ta đã bái đường, đất trời chứng giám, em không được tự tiện nhìn ngực của người khác, như thế là phạm tội trùng hôn đấy!"
Bực thật, sao gió bên ngoài lớn thế, còn lạnh nữa. Người sống ở đây liệu có khi nào về già đều bị thấp khớp phong thấp hết không.
Lâm Chức rất vô tình phủi tay áo: "Diêm Vương mặc kệ cái này."
Với cả y là ma quỷ chết từ trước thời kiến quốc, luật hôn nhân không áp dụng với y.
Lâm Chức không nhân cơ hội này bảo Tạ Thanh chăm sóc trái tim mình, cố gắng sống sót. Bọn họ vẫn chưa phải là gì của nhau, nói loại lời này sẽ chỉ làm bầu không khí nguội lạnh, khiến Tạ Thanh cho rằng y để ý tính mạng của hắn.
Cái Lâm Chức muốn không phải Tạ Thanh cho là y để ý, mà là Tạ Thanh phải tự để ý bản thân.
Coi mong muốn của người khác như mong muốn của mình thì sao có thể lành được vết thương, chỉ là đắp lên da thịt mới trên phần miệng đã thối rữa, để người ta cảm thấy mọi thứ đều bình yên.
Phải để hắn không cam lòng nổi giận, để hắn nghiến răng nghiến lợi, để hắn nhận thức rõ ràng tác dụng của trái tim này, từ đó yêu quý nó.
Sống cho người mình trân trọng sẽ gian nan hơn trao mạng sống của mình cho người đó rất nhiều, bởi cuộc đời có vô vàn giây phút bất định, người sống vì mình sẽ luôn thoải mái hơn.
Lâm Chức nhìn Tạ Thanh, hi vọng hắn sẽ thuận lợi sống sót.
Hắn đã nỗ lực tự cứu bản thân như vậy, thiết kế ra tất cả những thứ này, vì hắn thật lòng không muốn chết. Mà Lâm Chức cũng hi vọng hắn sẽ không chết.
Tạ Thanh nghe vậy, muốn cười cũng không cười được.
Hắn rõ ràng có thể thuận theo lời Lâm Chức, để cho bản thân không đến mức rơi vào thế bất lợi trong cuộc hội thoại này, nhưng hắn không muốn nói gì hết.
"Chừng nào chúng ta ra biển?"
Tạ Thanh đứng dậy, mở cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài, quay đầu hỏi Lâm Chức.
Lâm Chức: "Đợi khuya thêm chút nữa."
Y không muốn người chơi khác phát hiện, tránh phát sinh thêm sự cố.
"Thế có muốn chơi rắn tham ăn không?"
Tạ Thanh lấy ra máy chơi game của mình, giơ lên lắc lắc với Lâm Chức.
Lâm Chức gật đầu: "Anh chơi đi cho ta xem."
Y không nói cho Tạ Thanh biết mình có thể tiến vào không gian nghỉ ngơi của hắn, vì y không biết đây có phải là Tạ Thanh đang thăm dò không, bèn chọn cách cẩn thận hơn.
Tạ Thanh không có ý thăm dò, chẳng qua là không muốn để không khí quá im lìm, lòng hắn cứ có cảm giác nghèn nghẹn bức bối khiến hắn không dễ chịu lắm.
Đêm dần khuya, tiếng sóng biển từ xa xa vọng tới, như có như không.
Lâm Chức và Tạ Thanh rời khỏi căn nhà, không đi đường lớn trong thôn mà vòng một vòng lớn, tới chỗ bờ biển.
Đêm xuống nước lên, bờ cát ướt át.
Tạ Thanh chọn một vị trí, định đứng ở đây chờ Lâm Chức về.
Hắn có thể nuốt ánh sáng, lại không thể vượt biển.
Lâm Chức thấy hắn đứng im thì nghiêng đầu hỏi: "Anh không đi à?"
"Anh có thể đi cùng à? Nhưng mà anh không thể bay qua mặt biển, chẳng lẽ em có thể bay quanh anh như một cơn gió lốc, sau đó vèo cái cuốn anh qua đó à?"
Tạ Thanh kinh ngạc, nói xong lại có chút hưng phấn.
Lâm Chức dội tắt ảo tưởng của hắn: "Không, ta không thể bay nhanh như vậy."
Tạ Thanh vui vẻ nói: "Không sao, vậy anh có cần chuẩn bị gì không?"
Lâm Chức lắc đầu, hóa thành dạng quỷ.
Trang phục y đang mặc là áo dài tay quần dài, nhưng khi hóa về dạng quỷ, y sẽ trở lại hình dạng ban đầu.
Nguyên chủ chết trong bộ áo cưới, cho nên khi y hóa quỷ, trang phục cũng sẽ là áo cưới.
Trăng bị mây che kín, tối đen không một tia sáng, mặt biển lăn lộn vì phong ba, có thể vô tình cắn nuốt mọi sinh mệnh.
"Nắm chặt nó."
Tạ Thanh cúi xuống, trong tay hắn có một dải lụa đỏ.
Giống với miếng lụa hắn cầm cái ngày bái đường với Lâm Chức.
"Đi theo ta."
Lâm Chức đi trên mặt biển, thay vì nói là đi, chi bằng nói y đang lơ lửng trên đó.
Tạ Thanh thử bước lên, sau đó loáng thoáng thấy sương mù xám trắng bên dưới.
Lâm Chức đi đằng trước, không hề quay đầu.
Sương của hắn tràn ra xung quanh, cảm nhận mọi thứ.
Tạ Thanh nhìn bóng lưng Lâm Chức, theo y tiến lên.
Mọi thứ trên bờ dần rơi lại sau lưng, quay đầu lại cũng không thấy được nữa. Bốn phía chỉ có nước biển mênh mông, cúi đầu xuống là sẽ có ảo giác mình sắp rơi vào trong đó.
Cho dù là Tạ Thanh thì ở giây phút này cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác như bị tách biệt với thế giới.
Nhưng hắn biết không phải, trong tay hắn là lụa đỏ của Lâm Chức, đằng trước chính là Lâm Chức.
Mây đen đằng chân trời dần tan đi, lộ ra vầng trăng tròn.
Mọi thứ im lìm khiến người ta bình yên vui vẻ, giống như tìm được đường sống trong hành trình tử vong này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương