Edit: Ry

Đêm dài, trăng côi, nước biển gần như là màu đen. Lệ quỷ mặc bộ áo cưới màu đỏ, rõ ràng đáng sợ khó tả, nhưng Tạ Thanh chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt thật đẹp.

Trước kia hắn luôn xoen xoét mình không sợ Lâm Chức, thực tế vẫn có chút đề phòng và e ngại. Đó là cảm xúc xuất phát từ bản năng, không phải thứ hắn có thể khống chế.

Nhưng giờ loại tâm tình đó lại giảm đi, Tạ Thanh sờ lên ngực, hắn cũng không hiểu.

Lâm Chức dừng bước, Tạ Thanh cũng dừng lại.

"Đừng đi tiếp."

Lâm Chức giơ tay, ngăn cản Tạ Thanh tới gần.

Vùng biển ở trước mặt có oán khí rất dày.

Luồng oán khí này có tính lưu động, chảy theo nước biển, mà đây là đầu nguồn của nó. Bên trong oán khí ồn ào rất nhiều âm thanh, rõ ràng không phải hận ý của một người.

Chỉ là nơi này không có chỗ đặt chân, cũng không có vật gì phụ thuộc, oán khí lại tập trung nồng như vậy thì rất lạ.

Lâm Chức: "Nơi này hẳn là từng có gì đó, chỉ là nó đã biến mất."

Tạ Thanh đi đến bên cạnh y. Hắn không thấy được thứ Lâm Chức đang thấy, chỉ thấy một mảng biển mênh mông, mặt nước gợn sóng cuồn cuộn như đang sôi trào.

"Thuyền?"

Tạ Thanh đoán thử, một thứ ở trên biển, có thể di chuyển đi chỗ khác bất cứ lúc nào, vậy chỉ có thuyền.

Liên tưởng đến suy đoán trước đó, hắn nhíu chặt mày.

"Người cái thôn đó chết không oan chút nào, làm gì có ai là vô tội."

Tạ Thanh châm chọc nói. Những người không đồng ý chuyện tế sống đã bị đuổi tới chỗ cửa thôn, hoặc là rời khỏi thôn luôn, tất nhiên không có vấn đề gì.

"Nhưng mà còn chuyện này anh chưa nghĩ ra. Vợ ơi, em phát hiện gì trong đống sổ sách đó vậy?"

Lần này Tạ Thanh gọi vợ rất mượt, khiến chính hắn cũng cảm thấy quái.

Nhưng cảm xúc đó chỉ lóe lên trong chớp mắt, sự chú ý của hắn bị thu hút bởi lời của Lâm Chức.

Lâm Chức lời ít mà ý nhiều đáp: "Có dấu hiệu làm giả, thu chi và phân chia đều có vấn đề."

Tạ Thanh đã hiểu tương đối: "Giờ chúng ta trở lại bờ à?"

Lâm Chức gật đầu: "Tiếc là uổng công tới đây."

Đống oán khí này không có thực thể, thậm chí y cũng không thể ăn chúng, ý tưởng thông qua đó đọc kí ức thất bại.

Về phần trung tâm của phó bản này, e là nó đã lên bờ, Lâm Chức cũng đoán được nó đang ở đâu.

Trong kho củi của bà lão tên Đổng Tinh kia, khắp nơi đều là dấu vết nó để lại.

"Cũng không phải là uổng công, chí ít cảnh đêm cũng đẹp."

Tạ Thanh giương giọng, không hề có vẻ nhụt chí mà rất vui.

Lâm Chức nhìn cảnh sắc có thể nói là buồn tẻ vô vị, không biết phải nói gì.

Tạ Thanh cầm dải lụa đỏ, đi theo Lâm Chức, luôn miệng hỏi: "Vợ ơi em đã dùng cách gì để chúng ta có thể đi nhanh hơn đúng không?"

Tạ Thanh biết với sải chân của hắn thì không thể nào đi xa nhanh được như vậy, nhưng nơi này rõ ràng không gần bờ, cách một khoảng rất xa.

Lâm Chức gật đầu, đi từ từ thì không biết khi nào mới tìm được đầu nguồn.

"Thật ra đi dạo trên biển như vậy cũng là một lựa chọn lãng mạn."

Tạ Thanh điên cuồng ám chỉ, mặc dù không biết mấy giờ rồi, nhưng có khi tiếp tục đi như vậy, họ sẽ thấy được mặt trời mọc.

Lụa đỏ trong tay đột nhiên biến mất, tay không còn chỗ nắm khiến Tạ Thanh thoáng hốt hoảng, nhìn về phía Lâm Chức.

"Vợ ơi, em sẽ không bỏ anh lại đây đâu đúng không, anh không biết bơi!"

Tạ Thanh đáng thương kéo áo Lâm Chức. Hắn không sợ Lâm Chức sẽ vứt hắn lại đây, hắn có cảm giác Lâm Chức sẽ không làm vậy. Nhưng mà hắn không biết ý Lâm Chức thế nào, tóm lại cứ làm nũng tí không chết được.

Màu đỏ tràn đầy ánh mắt hắn, đó là ống tay áo cưới.

Hắn cảm nhận sự trơn mềm lành lạnh của vải lụa, biết Lâm Chức ở sau lưng đang che mắt hắn. Tạ Thanh chậm rãi hạ người xuống, hạ tới mức độ có thể đảm bảo mình sẽ làm được tư thế y như là chim non nép vào người, bình yên tựa vào lồng ngực Lâm Chức.

Tựa vào cơ thể lạnh lẽo kia, không có nhịp tim, cũng không có hô hấp, Tạ Thanh lại cảm thấy hết sức an toàn.

Lâm Chức: ...

Có nên nói không đây, cái tư thế này của Tạ Thanh trông vừa tục vừa hâm.

01 coi như mình bị mù, cả người như có kiến bò, sinh ra một loại cảm giác tại sao người thiết kế của mình lại mất mặt như vậy chứ, làm ê mặt hệ thống quá.

Nhưng đáng mừng là kí chủ bị hắn ảnh hưởng nên cũng hoạt bát hơn đôi chút.

Rất mau, Tạ Thanh cảm giác được chân mình giẫm trên bờ cát.

Mở mắt ra đã thấy làng chài nhỏ, cách đó không xa chính là điện thờ đóng chặt cửa.

Hắn chưa thỏa mãn, còn hơi thất vọng. Lâm Chức vì để không phải đi dạo với hắn trên biển, vèo cái đã đưa hắn về bờ.

Tạ Thanh tủi thân: "Chẳng phải em nói em không thể làm vậy sao?"

Lâm Chức nhìn hắn, mỉm cười: "Nhờ có anh nhắc nhở nên ta làm thử."

Sao mình lại lắm mồm vậy chứ, Tạ Thanh buồn bực.

Hắn trấn an mình, có lẽ đây chính là người trước trồng cây người sau hái quả, về sau nếu Lâm Chức tìm chồng mới, tên kia chắc chắn không có đãi ngộ được đi dạo trên biển như hắn.

Tạ Thanh tự chọc tức bản thân, cảm giác suy nghĩ của hắn có hơi hỗn loạn.

"Chúng ta có nên đi những nơi khác xem không, chỗ bà lão kia chẳng hạn?"

Hắn nỗ lực lái sự chú ý về vấn đề hiện giờ. Hắn đoán con boss kia đêm nay cũng lên bờ, chỗ nó có khả năng xuất hiện nhất chính là kho củi của bà lão kia.

"Trước hết đừng đánh cỏ động rắn, ta có cảm giác ngày mai sẽ còn có chuyện, đáp án cũng sắp xuất hiện rồi."

Thật ra Lâm Chức cũng từng nghĩ có nên trực diện đối đầu với boss phó bản này không, ăn nó luôn. Nhưng y không có niềm tin tuyệt đối là sẽ thắng được đối phương, lỡ kích thích nó điên cuồng sau đó tàn sát người chơi thì những người đó khó lòng chống cự.

Lâm Chức không định mạo hiểm, cũng không muốn dùng mạng người khác làm tiền đặt cược. Y không phải dân cờ bạc, thay vì được ăn cả ngã về không, y thích dệt lưới thật dày thật chắc.

Bọn họ vẫn đi đường vòng về nhà chú Quách. Lâm Chức giơ tay, nhìn Tạ Thanh nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Y thoáng nhìn về phía phòng của chú Quách, sau đó quay đi. Bên trong không có ai, lúc họ ra ngoài, trong phòng vẫn có sự sống, bây giờ đã trống không.

Y cũng không quan tâm chú Quách đi đâu, cùng Tạ Thanh về phòng của mình.

Ngày hôm sau, âm thanh quá độ ầm ĩ bên ngoài đánh thức người chơi.

Trương Vân Chiêu vội vàng đi tới trước cửa, nói: "Tối qua cửa khóa, như vậy chứng tỏ có người ra ngoài."

Thấy Tạ Thanh và Lâm Chức đi từ trong phòng ra, Trương Tam ba chân bốn cẳng chạy tới nhà chính, sau đó lắc đầu với mọi người, bên trong không có ai.

Bước ra khỏi nhà chú Quách, Lâm Chức nhìn thấy cánh đàn ông trong làng đều cầm liềm, dao hoặc gậy gộc chạy về phía điện thờ.

Bọn họ đi theo, thấy điện thờ bị người vây ín, nam nữ dường như đều quên quy định phải tách ra, chen lấn với nhau giơ vũ khí trong tay.

"Đánh chết nó đi! Đánh chết nó!"

"Thôi xong! Lần này là chết hết rồi!"

"Để nó đi tạ tội với Hải nương nương!"

Sợ hãi, hoảng loạn, phẫn nộ pha trộn với nhau, trong những kẻ đang la hét có người khóc, có người lại vì quá hưng phấn mà nhe răng cười. Có người ôm con mắng tới độ nước miếng văng tung tóe, đứa bé trong ngực không ngừng giãy giụa, há to mồm khóc.

Tình hình vô cùng hỗn loạn, Lưu Duyệt cầm tay Đồng Đồng đứng ở xa hơn, thấy đám Lâm Chức tới thì chạy qua.

Lâm Chức: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lưu Duyệt nhỏ giọng: "Sáng sớm chị Liễu mở điện thờ, phát hiện tượng Hải nương nương bị đẩy xuống đất vỡ vụn. Mà người đẩy không hề chạy, vẫn ở nguyên bên cạnh bức tượng."

Đồng Đồng: "Là cái chú không nói chuyện được ấy ạ."

Lão Tam mà chú Quách nhắc, người tình của Đổng Viện.

Lâm Chức lạnh lùng: "Cản họ lại."

Đám Trương Tam sửng sốt, bọn họ là người chơi, gần như sẽ không nhúng tay vào tình tiết cốt truyện. Cái này như kiểu một đoạn phim hoạt hình làm nền thôi, giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra, họ không ngờ mình còn có thể can thiệp.

Tạ Thanh thì không chút do dự tiến lên, Trương Vân Chiêu theo sát phía sau.

Ánh sáng cực chói bỗng nổ tung, khiến tất cả vô thức nhắm mắt lại.

Tạ Thanh dễ dàng lẻn vào trong đám người, nhìn người đàn ông câm đã bị đánh tới thoi thóp dưới đất. Cánh tay người này bị dao rạch mất một miếng thịt, đang dùng cái tay không trọn vẹn che miệng vết thương.

"Các người có ý gì, đây là chuyện của thôn này, không phải việc cho người ngoài can thiệp!"

Tượng Hải nương nương bị phá, chị Liễu là tư tế đã rất phẫn nộ, chỉ muốn chặt đầu Lão Tam mang đi tạ tội với Hải nương nương.

Các thôn dân cũng nhìn chằm chằm người chơi, lom lom vũ khí trên tay.

Lâm Chức mở miệng: "Các người không thể giết hắn."

"Hải nương nương vốn đang nổi giận, hắn lại dám phá tượng thần khiến tất cả cố gắng của thôn này uổng phí. Hắn là tội đồ bất kính với Hải nương nương, chết không có gì đáng tiếc."

Chị Liễu nhìn Lâm Chức, mặt mày tái xanh.

Sóng biển cách đó không xa cuồn cuộn, như hưởng ứng lời chị ta.

"Cho nên hắn mới cần phải ở điện thờ chuộc tội, trở thành người cho Hải nương nương trút giận. Các người giết hắn, Hải nương nương nổi giận, không giết người thì khó tiêu mối hận trong lòng, chỉ có thể chọn một người xui xẻo thôi."

Tạ Thanh tiếp lời Lâm Chức, giọng nói có chút mỉa mai.

Lâm Chức nhìn sang Tạ Thanh, y đang định nói như vậy.

Tạ Thanh mở to mắt với y, anh hiểu mà.

Hắn đứng thẳng lưng, chắc chắn bây giờ vợ đang nghĩ rằng bọn họ là tâm linh tương thông!

Nghe Tạ Thanh nói vậy, nhóm thôn dân đều có vẻ chần chờ, nhất là đám đàn ông. Bọn họ biết rõ đối tượng trút giận của Hải nương nương sẽ là mình.

Thế là có người nói: "Chết như thế đúng là dễ dàng cho thằng đó quá, cứ trói nó vào trong điện thờ đi, để Hải nương nương đích thân giải quyết."

Chị Liễu sầm mặt, không muốn chấp nhận đề nghị này.

Tượng thần bị phá hủy khiến chị ta chỉ muốn tạ tội, giờ còn phải để lũ đàn ông mà Hải nương nương căm ghét tiến vào điện thờ càng khiến chị không thể chấp nhận.

Chị Liễu không muốn, đám đàn ông lại càng thêm cương quyết với đề nghị của Tạ Thanh.

"Chị Liễu, ném thằng đó vào đi, chúng ta không thể chết thêm người nữa."

"Được thì được, nhưng tôi có yêu cầu này. Nếu ngày mai Hải nương nương vẫn chưa nguôi giận, cô sẽ phải làm cô dâu kế tiếp, đi an ủi Hải nương nương."

Chị Liễu nhìn mọi người, chỉ vào Lưu Duyệt.

Đây là phụ nữ thành phố, chắc Hải nương nương sẽ thích hơn, nếu nàng vui thì sẽ không tra tấn họ nữa.

Lưu Duyệt nhíu mày: "Mấy người vô lý thật đấy, chẳng lẽ mấy người chưa bao giờ nghĩ rằng thứ giết người không phải Hải nương nương, mà là các cô dâu bị mấy người hiến tế hả, là bọn họ trở lại báo thù!"

Đến nước này rồi vẫn còn nghĩ chuyện cung phụng, đúng là ngu không ai bằng.

Chị Liễu lạnh lùng nói: "Vớ vẩn, cô dâu luôn là tự nguyện, có thể trở thành cô dâu của Hải nương nương là vinh hạnh của họ."

Lưu Duyệt chế giễu lại: "Đổng Viện đâu phải là tự nguyện!"

Chị Liễu nghẹn lời, đám thôn dân cũng lộ vẻ khác thường.

Người đàn ông đang nằm trên đất nghe được tên Đổng Viện, ngón tay hơi nhúc nhích.

Tạ Thanh chậc một tiếng: "Nếu thấy vinh hạnh thế thì sao không tự hiến tế mình đi?"

"Nếu tôi không phải tư tế, tất nhiên tôi sẽ đi."

Chị Liễu là một lòng tôn kính Hải nương nương, không lấy chồng, sau khi lên làm tư tế, chị ta quyết định cả đời này sẽ thờ phụng Hải nương nương.

Chị ta hít sâu một hơi, giữ cho bản thân bình tĩnh, giọng điệu lại vẫn không mấy tốt đẹp: "Nếu không đồng ý thì bây giờ chặt đầu tên đó luôn, mang đi xin lỗi nương nương."

Các thôn dân cũng lăm lăm vũ khí, như thể người chơi từ chối thì họ sẽ lập tức ra tay.

Tất nhiên Lưu Duyệt muốn từ chối, cô theo bản năng nhìn về phía Lâm Chức, muốn xem thái độ của mọi người.

Lâm Chức gật đầu với cô, dùng khẩu hình nói yên tâm.

Tạ Thanh cũng gật đầu, những người khác thì rất do dự, không biết có nên ủng hộ không.

Lưu Duyệt suy nghĩ, trả lời: "Được, tôi đồng ý."

Lưu Duyệt nói xong, chị Liễu không thèm nhìn người trên đất nữa, gọi mọi người tới sửa tượng.

Các người chơi bỗng chốc trở thành đường thẳng song song với thôn dân, không ai để ý tới họ nữa, chỉ chăm chăm sửa lại tượng thần.

Người đàn ông nằm dưới đất cũng bị ngó lơ giống các người chơi, hắn chầm chậm bò vào trong góc ngồi, ngẩn người nhìn về phía biển cả.

Lưu Duyệt: "Vết thương của hắn không sao chứ?"

Trương Tam: "Căn cứ theo nội dung cốt truyện thì hắn hẳn là sẽ sống được tới đêm nay."

Rồi thì thầm: "Nếu chúng ta không ngăn cản, hắn chắc chắn sẽ chết. Theo sự kiện gốc, hắn sẽ bị chặt đầu đặt trong từ đường. Mà chúng ta đều biết boss không phải Hải nương nương mà là oán linh của các cô dâu, nên sau đó Đổng Viện sẽ nhìn thấy đầu của người yêu, phát điên giết cả thôn này?"

Lưu Duyệt: "Có khi là vậy thật. Tóm lại phải mau tìm manh mối, không thì biết sống kiểu gì khi boss tấn công. Tôi cảm giác thời gian không còn nhiều đâu, tôi cũng không muốn làm cô dâu."

Trương Vân Chiêu: "Từ sáng nay đã không thấy chú Quách đâu, mà ban nãy chú ấy cũng không có trong đám người. Lát nữa chúng ta đi tìm manh mối cũng tiện thể tìm chú ấy đi, chú ấy chắc chắn còn biết bí mật khác."

Mọi người quyết định lại đi một chuyến đến chỗ bà lão kia, xem có manh mối gì mới.

Trong không khí vẫn là mùi ẩm ướt tanh hôi, kho củi đen ngòm tựa như vạc nước bẩn, trên mặt nước kết một tầng xỉ rêu màu xanh. Nước đục vô cùng, khiến người ta không thấy được bên trong liệu có còn sinh mệnh nào không.

Tạ Thanh giơ tay, đốm sáng nhảy lên trong không trung, chiếu rọi căn phòng nhỏ.

Bà lão đang ngồi trên giường, trong tay là cái hộp hôm qua Tạ Thanh để lại, trong hộp là ảnh chụp của bà ấy với Trần A Liên, cùng với những lá thư.

Bà trông có vẻ tỉnh táo hơn hôm qua một chút, bàn tay nhăn nheo khe khẽ vuốt ve bức ảnh.

Các người chơi còn chưa mở miệng, bà đã chìm vào hồi ức, lẩm bẩm một mình.

"A Liên nhỏ hơn tôi một tuổi, lần đầu thấy em ấy, tôi đã thấy em ấy rất đáng yêu. Em ấy theo mẹ mình tới thôn này, trước đó là sống ở trong thành phố, chỉ là ba em ấy mất rồi, hai mẹ con lại không có hộ khẩu nên bị mẹ chồng đuổi đi, cũng may gặp được chú Hải Phong. Em ấy nói mình không ghét làng chài nhỏ này, em ấy thích biển, thích nơi này, nhưng nơi này không tốt chút nào."

"A Liên biết chữ biết đọc sách, còn dạy cho tôi, hai chúng tôi là bạn thân nhất. Em ấy sẽ kể cho tôi nghe cuộc sống trong thành phố, tôi rất ngưỡng mộ, chúng tôi hẹn nhau sau này lớn sẽ cùng lên thành phố. Nhưng mà thành phố xa lắm, tôi không biết mình có thể đi được không, A Liên lại hứa chắc chắn sẽ mang tôi đi. Tôi tin em ấy, em ấy là một người con gái rất có chính kiến."

"Năm 16 tuổi, mẹ giục tôi lấy chồng, tôi không muốn, A Liên cũng không muốn. Chúng tôi đã ở trước tượng Hải nương nương thề rằng cả đời này sẽ là chị em, sẽ cùng nhau vào thành phố, không thể mọc rễ ở đây, vì như thế sẽ không đi được."

"Em ấy nghĩ cách để cha mẹ tôi từ bỏ, chủ động từ chối mai mối. Sau đó mẹ tôi không giục tôi lấy chồng nữa, nhà em ấy cũng vậy, chỉ cần chờ hai chị em tích lũy đủ tiền là có thể lén trốn đi."

"Nhưng chú Hải Phong đột nhiên muốn gả A Liên cho Hải nương nương... Những ngày ấy rất hỗn loạn, tôi không thể gặp em ấy..."

Bà lão hỗn loạn lẩm bẩm, vẻ mặt có chút đau thương.

"Cái ngày em ấy ra biển, em ấy nhìn về phía tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng tôi không biết... Tôi không tin được em ấy cứ như thế... Cứ như thế biến mất... Về sau mẹ tôi ép tôi lấy chồng, tôi không muốn, nhưng cũng không thoát được khỏi thôn này. Tôi nghĩ, giá mà tôi có dũng khí của A Liên, như vậy tôi sẽ không đồng ý. Nhưng tại sao A Liên lại đồng ý chứ, tôi không hiểu."

"A Liên, sao em khóc đau đớn vậy."

Bà lão rơi vào trạng thái đờ đẫn, không ngừng sờ khuôn mặt của thiếu nữ trong ảnh, trong mắt viết đầy đau lòng.

"Chị phải làm sao để cứu em đây. Chị ra biển thì bị kéo lại, họ nói chị điên rồi, nhốt chị lại. A Liên, chị không điên, nhưng không ai tin chị hết."

"Không ai tin chị, không có ai tin chị, không ai tin chị..."

Bà không ngừng lẩm bẩm, có nước nhỏ từ nóc nhà xuống khiến không khí càng thêm ẩm ướt.

Nước rơi ngày càng nhiều, không có một dấu hiệu trút xuống, khiến người chơi ở trong phòng có chút sợ hãi.

"Mẹ nó cái thôn này điên rồi, bọn họ vốn biết sự thật."

Tiếng Lưu Duyệt tràn đầy cảm xúc. Cùng là con gái, cô có thể hiểu được tâm trạng của các cô dâu. Nếu là cô, dù có phải bò về cô cũng muốn giết hết lũ người ngu xuẩn đó.

Những người kia đâu phải là không tin bà lão, mà là không quan tâm. Bọn họ biết cô dâu bị đưa đi sẽ chết, ai quan tâm cô ấy có trở thành âm hồn cầu cứu hay không, lương tâm họ đâu có đau.

"Các cô gái ấy vô tội, mà họ cũng đã chết lâu rồi. Nếu muốn làm lắng lại oán khí của họ, có phải chúng ta cần phá hủy hoàn toàn tập tục ngu muội này không, như vậy là sẽ kết thúc phó bản?"

Lưu Duyệt lau nước mưa trên mặt, nhìn về phía mọi người.

Dù là dưới góc độ của những cô gái đã chết kia, hay là dưới góc độ một người xem, cô đều không muốn loại tập tục phong kiến ăn thịt người này tồn tại.

Lưu Duyệt bổ sung: "Chuyện lạ bắt đầu từ khoảng nửa tháng nay, mà một năm trở lại đây tần suất hiến tế cao hơn hẳn, vì thế nên oán khí mới hoàn toàn tụ lại. Khi các cô gái còn sống, nhiều khả năng đã gặp phải chuyện không tốt, chắc chắn có thằng nào đó dùng danh nghĩa Hải nương nương làm chuyện xấu với họ, thế nên các cô ấy mới trở lại đây chỉ giết đàn ông. Chỉ cần để loại chuyện này không xảy ra nữa, liệu có phải oán khí của họ sẽ tan biến không?"

Trương Tam: "Sẽ đơn giản được như vậy thật à? Nhưng chúng ta không có đủ chứng cứ. Cô thấy cái kiểu cố chấp của người trong thôn rồi đấy, họ sẽ không dễ bị thuyết phục đâu. Mà quỷ thường không có lý trí, có khi các cô ấy muốn giết toàn bộ đàn ông trong thôn, hoặc ít nhất là giết những tên dơ bẩn để trả thù. Nhưng chúng ta không biết ai làm sai, ai không làm sai, chú Quách cũng nói có người là vô tội."

Lưu Duyệt khinh thường: "Bọn họ không ai là vô tội hết."

Trương Vân Chiêu nhìn về phía Lâm Chức: "Cậu thấy thế nào?"

Tạ Thanh: "Em ấy đang nghĩ chúng ta nên tìm chú Quách trước, rất có thể Lão Tam là vì can thiệp vào hành vi của đám đàn ông kia nên mới phải chịu ngược đãi vô nhân tính như vậy. Mà chú Quách hiển nhiên là biết chuyện, ông ta là người trong thôn. Ý tưởng của Lưu Duyệt hay của Trương Tam đều sẽ được chứng thực."

Trương Vân Chiêu khựng lại, nhìn sang Tạ Thanh, lại nhìn Lâm Chức.

Lâm Chức gật đầu, biểu thị đúng vậy.

Trương Vân Chiêu: "Hai người bàn với nhau từ trước rồi à?"

Tạ Thanh ôm vai Lâm Chức: "Không, đây là sự ăn ý của bọn tôi."

Cho nên cậu cút qua kia, hiểu chưa? Đừng có xớ rớ! Đừng có tranh thủ cơ hội!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện