Edit: Ry

Có một giây như vậy, Tạ Thanh muốn nói thẳng đây là người yêu của tôi nên tôi hiểu rõ suy nghĩ của em ấy.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm thế, bởi vì hắn không nói được thành lời.

Mặc dù hắn và Lâm Chức đã làm hết những gì nên làm, không nên cũng đã làm rồi, cả hai tưởng như đã xác định quan hệ, nhưng thực tế lại không phải.

Tạ Thanh cũng không hiểu mình đang nghĩ cái gì. Dựa theo phong cách trước đây của hắn, rõ ràng hắn có thể thoải mái thừa nhận hắn và Lâm Chức là người yêu, dùng đây làm cớ xua đuổi những kẻ có tâm tư khác. Sau đó lại ôm Lâm Chức làm nũng, biểu thị mình ghen rồi vòi chút ích lợi, trắng trợn chiếm lĩnh vị trí bên cạnh y.

Lâm Chức sẽ không phủ nhận quan hệ của họ, Tạ Thanh biết chắc chắn là thế, nhưng... Nhưng... Lâm Chức cũng sẽ không thừa nhận.

Cũng đúng, Lâm Chức cần thừa nhận cái gì chứ, dù sao hắn chết thì y còn có thể tìm người khác mà.

Còn tìm một tên trai tân, tìm thanh niên thuần khiết. Đẹp trai lại mất sớm không chỉ có một mình hắn, trước mắt có ngay một tên đây. Trẻ hơn hắn, ngây ngô hơn hắn. Phiền thật, tại sao loại người này không sống lâu thêm chút chứ, tới địa phủ rồi còn phải cạnh tranh dữ dội vậy à.

"Ngưỡng mộ sự ăn ý của hai người thật đấy, có thể gặp lại nhau trong cùng một phó bản cũng là rất may mắn."

Trương Vân Chiêu có chút hâm mộ, trong trò chơi sinh tồn gặp được người quen thì đúng là quá tốt.

Tạ Thanh rất tự nhiên gật đầu: "Đúng, cho nên bọn tôi đã kí khế ước."

Trò chơi vô hạn cho phép các người chơi kết bạn cùng vượt phó bản, giấy khế ước trong cửa hàng hệ thống trị giá 500 điểm tích lũy, mỗi người phải mua 1 cái, rồi kí tên mình lên giấy của đối phương mới được tính là tổ đội thành công.

Trong trạng thái tổ đội, sản phẩm điểm tích lũy có thể dùng chung, nếu đơn phương bội ước hoặc là một người tử vong thì khế ước sẽ tự động hết hiệu lực.

Mỗi người chơi nhiều nhất có thể kí khế ước với 6 người chơi khác, nếu số người kí khế ước lớn hơn số lượng người chơi phó bản cho phép, hệ thống sẽ lựa chọn người ngẫu nhiên.

Những người khác tự động coi khế ước trong miệng Tạ Thanh là thứ này, đều lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không bất ngờ lắm.

500 điểm tích lũy coi như toàn bộ gia sản của họ hiện giờ, thậm chí điểm tích lũy của Đồng Đồng còn không được nhiều như vậy. Nhưng ở hoàn cảnh nguy hiểm khắp nơi này, tất cả đều rất thận trọng trong việc chọn đồng đội.

Trương Vân Chiêu lại càng hâm mộ, Trương Tam cũng có chút ước ao nói: "Hóa ra Quan Vũ và Trương Phi thật sự như vậy."

Nghe được câu này, Lưu Duyệt rất không đúng lúc cười ra tiếng.

Tạ Thanh mở to mắt nhìn Lâm Chức, hắn không nói dối nhé, giữa họ có khế ước thật, còn là huyết khế cao cấp hơn hẳn khế ước trong cửa hàng.

Nhưng mà cũng phải công nhận đồ bán trong cửa hàng ngáo giá thật, hắn thấy một cái sườn xám xẻ tà cao cũng có giá là 500 điểm tích lũy. Tại sao nó lại đồng giá với giấy khế ước chứ, có biết kinh doanh không vậy? Giờ trong túi Tạ Thanh còn thừa không đến 100 điểm tích lũy, một cái váy ngắn cũng không mua nổi, mà hắn còn muốn giữ để mua kẹo cho Lâm Chức nữa.

Hối hận, quá hối hận, tại sao trước đó hắn lại phung phí điểm tích lũy như vậy chứ, thậm chí còn mua một đồng tiền xu.

Không ai cảm nhận được sự hối hận của Tạ Thanh. Tuy căn phòng vẫn tiếp tục rỉ nước, nhưng bầu không khí đã nhẹ nhàng hơn, mọi người định ra ngoài tìm chú Quách.

Ngoài trời mưa xối xả, chân trời chồng chất mây đen, tối om không giống buổi sáng mà như đã chiều muộn.

Mưa to hơi cản trở bước tiến, trong kho củi cũng không có ô, nhưng nếu đợi mưa tạnh thì không biết sẽ phải đợi tới khi nào.

Trương Tam hỏi: "Chúng ta đi đâu tìm chú Quách đây?"

Gã hỏi xong, một đáp án đồng thời hiện lên trong đầu mọi người.

Lâm Chức: "Nhà kế toán."

Tất cả không hẹn mà cùng gật đầu, bọn họ cũng nghĩ vậy.

Chú Quách rời nhà từ sớm, vậy chắc chắn ông ta sẽ không trở lại. Mà ban nãy chỗ điện thờ xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy ông ta xuất hiện, vậy chắc chắn cũng không ở bên đó. Trong thôn chỉ có mấy địa điểm khả nghi, chú Quách đã bảo Lão Tam bảo trọng, tức là sẽ không tới nhà Lão Tam nữa. Vậy thì chỉ còn một nơi, căn nhà luôn mở cửa nhưng không có ai, nhà của kế toán.

Lưu Duyệt: "Mưa to như vậy mọi người tính sao?"

Lưu Duyệt có thiên phú tốc độ, cô không sợ mưa, chạy đủ nhanh là được.

Trương Tam: "Không thành vấn đề, coi này."

Gã vươn tay, lẩm bẩm: "Áo tơi mưa bụi mặc một đời*."

*一蓑烟雨任平生, nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh. Đây là câu thứ 8 trong bài Định Phong Ba của Tô Thức (hay còn gọi là Tô Đông Pha), để giải nghĩa thì khá dài nên mọi người hiểu đơn giản là: ta mặc áo tơi quá cả một đời mưa gió thì ta còn sợ cái gì nữa?

Trên người gã xuất hiện áo tơi và mũ rộng vành, đủ để đối phó mưa to.

Lưu Duyệt thán phục: "Oa, thiên phú của anh kì diệu thật đấy."

Tất cả yên lặng gật đầu, đúng là kì diệu.

Trương Tam đắc ý nhếch miệng, tiếp tục lẩm nhẩm: "Nón lá mảnh, áo tơi phờ, mưa phùn gió rít vẫn làm ngơ*."

*Ngư ca tử kỳ 1 của Trương Chí Hòa, bản dịch thơ lấy từ Thi Viện của Nguyễn Chí Viễn.

Trên tay gã lại xuất hiện một bộ đồ tránh mưa, đưa cho Lưu Duyệt.

"Áo tơi đứng lặng, sóng biếc chân trời, gió qua ngàn dặm hơn*."

*Gốc 蓑衣伫立, 碧波天际, 风过荡千余, google không ra =))))))))))

Trương Tam lại làm ra bộ nữa đưa cho Trương Vân Chiêu, chuẩn bị moi ruột gan đọc tiếp thì bị Lâm Chức giơ tay cản.

"Bọn tôi không cần." Lâm Chức lắc đầu, nhìn Tạ Thanh xong nhìn đồng hồ, ra hiệu cho hắn: "Bế em ấy đi."

Mưa to như vậy, Đồng Đồng tự đi cũng khó, Tạ Thanh bế sẽ nhanh hơn.

Đồng Đồng nói: "Cảm ơn hai anh ạ."

Tạ Thanh cong mắt cười bế Đồng Đồng lên, cũng không phải là hắn thích bế trẻ con, mà là vui vì cụm "bọn tôi" trong miệng Lâm Chức, nghe là thấy sướng rồi.

Tất cả cùng đi về phía trước. Sương mù màu xám trắng trong cơn mưa tầm tã không mấy rõ ràng, bao phủ Lâm Chức và Tạ Thanh, cản lại hạt mưa, khiến chúng trượt xuống bên cạnh.

Đến cửa nhà kế toán, mọi người càng chắc chắn chú Quách ở bên trong, bởi căn nhà luôn mở rộng cửa thế mà lại đóng kín.

Không phải là do mưa lớn, cơn mưa này tới quá đột ngột, hầu hết thôn dân đều ở chỗ điện thờ tránh mưa, rất nhiều nhà vẫn đang mở toang cửa, chưa có ai về đóng lại.

Tạ Thanh đẩy cửa, phát hiện bị chặn bên trong.

"Bên trong có người, cửa bị khóa trái."

Trương Tam: "Để tôi nghĩ xem có thành ngữ hay thơ cổ nào giúp mở cửa, giá mà 'vừng ơi mở ra' xài được."

Lưu Duyệt xoa gò má đã hơi lạnh: "Ban đầu tôi còn ngưỡng mộ thiên phú của anh, giờ lại thấy cũng may tôi không có nó, tốn tế bào não quá."

Tạ Thanh: "Không cần phiền phức vậy đâu."

Hắn đặt Đồng Đồng xuống, giơ chân đạp một phát, then cửa lập tức bung ra, tiếng động trong cơn mưa cũng không mấy rõ ràng.

"Mở rồi này."

Tạ Thanh nhìn sang Lâm Chức, rõ ràng muốn tranh công.

Lâm Chức gật đầu khen ngợi, đi vào trong.

Tuy Tạ Thanh bị bệnh tim, nhưng trước đó vì mong muốn của bản thân, hắn dùng rèn luyện để tra tấn mình, nên hắn không phải là ma ốm. Cởi áo ra là sẽ thấy có cơ bắp căng đầy, cái này y được trải nghiệm rồi.

Gian chính cũng đóng kín cửa, mọi người cùng bước vào. Một người đàn ông nhỏ con đang ở trong viết sổ sách, đột nhiên thấy một đống người xa lạ xuất hiện thì vừa bối rối vừa cảnh giác.

Gã không chút nghĩ ngợi lập tức chạy ra ngoài, nhưng một tiếng búng tay nhẹ nhàng vang lên, gã đàn ông lập tức kêu rên quỳ xuống đất, ôm bắp chân lăn lộn.

Bắp chân của gã ta xuất hiện một cái lỗ rõ ràng giống vết đạn bắn, nhưng trên mặt đất không có vỏ đạn.

Trương Vân Chiêu thu tay lại, thấy mọi người đều nhìn mình thì xấu hổ cười.

Trương Tam: "Đạn không khí, ngầu nha."

Tạ Thanh cũng phải thừa nhận là ngầu, có lẽ lần sau hắn có thể thử nén ánh sáng lại bắn vào cơ thể quái vật.

Lâm Chức lại không quan tâm thiên phú của người khác, vén rèm lên đi vào phòng ngủ, phát hiện chú Quách đang hôn mê bị bịt miệng, bị trói ở dưới gầm giường.

Tạ Thanh cởi sợi dây trói chú Quách ra, chuyển sang trói tay kế toán kia. Gã ta còn chưa hết hi vọng giãy giụa, làm Tạ Thanh xoa cằm nghĩ, ánh sáng của hắn hữu hiệu với quái vật, với con người chỉ tạo hiệu quả mù, thế liệu có tác dụng khác không nhỉ?

Trong tay thanh niên xuất hiện một chùm sáng, nó dần ngưng tụ thành một đốm sáng nho nhỏ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh đánh vào giữa hai chân gã đàn ông, làm gã ta đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.

"Vẫn chưa xuyên qua được, chắc lần tới là sẽ được."

Tạ Thanh không hề che giấu vẻ tiếc nuối trên mặt, gã kia nghe vậy không dám cựa quậy nữa, ngồi im ở đó.

Tạ Thanh nhìn chằm chằm đốm sáng trong tay, nghĩ đến thiên phú của mình.

So với hồi đầu thì thiên phú của hắn đã tăng trưởng rất nhiều, dung lượng ánh sáng tích trữ được cũng tăng, thậm chí hắn còn có thể quyết định hình thái chúng sẽ xuất hiện. Nhưng nếu môi trường vẫn luôn mưa tối thì hắn sẽ rất bị động.

Mà cái tương đối phiền là thứ hắn nắm trong tay là vật thể ngoại lai, chỉ là bị hắn cắn nuốt thôi. Hắn không thể xóa đi đặc tính khắc chế quỷ hồn của nó, tức là, nếu hắn dùng thứ này đối phó với các quỷ quái khác, vậy Lâm Chức ở bên hắn sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng theo.

Nếu làm ngược lại thì sao nhỉ?

Tạ Thanh suy tư, nắm tay lại để ánh sáng biến mất.

Trên mặt đất, chú Quách được giải cứu đã tỉnh, vội vàng nói cảm ơn: "Cảm ơn mọi người đã cứu tôi, bây giờ tôi phải đi tìm chị Liễu nói chuyện này rất quan trọng."

Ông chú hiển nhiên rất sốt ruột, khập khiễng chạy đi, bất chấp mưa gió ngoài cửa.

"Tượng Hải nương nương bị hất đổ, chị ta đang ngồi sửa lại với các thôn dân, bây giờ ông có đi nói thì cũng đã quá muộn. Dù chị ta có tin ông thì đám người biết rõ Hải nương nương không hề tồn tại kia cũng sẽ không để chị ta tin."

Giọng thiếu niên có vẻ lạnh, như gió lùa vào kẽ xương.

Chú Quách cứng đờ, kế toán đang bị trói cũng khiếp sợ nhìn Lâm Chức.

"Mà ông cho rằng người trong thôn sẽ tin sự thật mà ông nói à?"

Ngu muội quần thể là một thứ rất hoang đường, dù bọn họ biết như vậy là sai, cũng sẽ tự động hợp lý hóa nó, điên đảo sai thành đúng.

Cái lưng chú Quách còng xuống một chút, xoay người lại: "Dù họ không tin tôi cũng phải nói, biết đâu chỉ cần khiến những kẻ có lỗi chết đi, oán khí của các cô ấy sẽ tan biến. Cũng không thể để người trong thôn mất đường sống được."

Lưu Duyệt không nhịn được châm chọc: "Nếu năm đó ông nghĩ được như vậy thì có lẽ đã có rất nhiều cô gái không cần phải chết, bọn họ cũng có đường sống mà."

Thông qua manh mối, bọn họ đoán được 7 năm trước Lão Tam đã khám phá ra chuyện xấu vài người trong thôn làm với các cô dâu, thế nên mới bị cắt lưỡi, bị chặt ngón tay. Mà chú Quách hiển nhiên cũng biết chuyện này, thậm chí có khi còn biết trước cả Lão Tam, nhưng ông ta không nói gì, cũng chẳng làm gì.

Chú Quách cười tự giễu: "Tôi cũng là người có tội."

Trong làng xuất hiện chuyện lạ khiến ông cảm thấy những kẻ tội đồ như họ sớm muộn cũng sẽ chết, nếu đã vậy thì chi bằng làm chút việc có ý nghĩa.

Lâm Chức không định nghe ông ta lải nhải mấy chuyện vô nghĩa này, hỏi thẳng: "Căn bản không có cái gì gọi là Hải nương nương ban ơn, sổ sách có vấn đề, thu chi không cân bằng, có tiền từ bên ngoài bù vào, có đúng không?"

Đám Lưu Duyệt hiểu ra. Bọn họ vẫn luôn cảm thấy nhân tố Hải nương nương rất khó hiểu, luôn quấy nhiễu thông tin. Nhưng nếu Hải nương nương là giả, vậy rốt cuộc những lợi ích kia từ đâu tới, tại sao thu hoạch đánh cá lại gia tăng. Nếu tình huống là như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích.

Chú Quách gật đầu, kế toán bị Lâm Chức liếc cho một cái cũng gật đầu.

"Số tiền đó đến từ những cô gái kia. Các người nhốt họ ở trên thuyền, có đúng không?"

Cả hai lại gật đầu, Trương Tam và Lưu Duyệt đều văng tục, đến cả Trương Vân Chiêu cũng siết chặt nắm đấm.

"Chuyện này từ đầu tới cuối đều là một âm mưu, trước khi chuyện lạ xảy ra, con thuyền đó gặp nạn, có đúng không?"

Ba câu hỏi liên tiếp của Lâm Chức chọc thủng âm mưu ra đời từ làng chài nhỏ này.

"Cái này tôi không biết. Đã một thời gian tôi không ra biển, nhưng hẳn là vậy. Tên này trốn từ trên biển về, hắn biết."

Chú Quách chỉ vào kế toán: "Hắn không phải người thôn chúng tôi, là người chuyên tính sổ sách mấy người kia thuê tới."

Kế toán nơm nớp kể ra chuyện trên biển, gã cũng không tận mắt chứng kiến, chỉ là thấy được kết cục.

"Trên thuyền toàn là người chết, mấy người trông coi, hai vị khách đều đã chết, mà đám đàn bà đều không thấy đâu. Bọn tôi cho rằng có thuyền khác phát hiện nên cướp hết đám đàn bà, có mấy người ngồi thuyền lớn đi tìm, tôi và vài người khác ngồi thuyền nhỏ về thôn trước."

"Những người đi tìm đều không trở lại, hôm sau sóng đánh dạt xác thuyền vào bờ, bọn họ hẳn là cũng đã chết."

Kế toán căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, cũng rất sợ hãi tình huống hiện tại.

Lâm Chức nghĩ đến oán khí vẫn luôn bồi hồi trên mặt biển, những cô gái ấy không bị mang đi, họ chỉ là nhảy khỏi thuyền, chìm xuống đáy biển.

"Mẹ nó, một đám súc sinh."

Lưu Duyệt không nhịn được đạp gã kia hai phát, chỉ muốn đạp vỡ đầu gã ngay bây giờ.

Tâm trạng Lâm Chức hiếm khi trập trùng như vậy. Y sầm mặt ngồi trên ghế, không khí quanh y, theo mặt vật lý, đều lạnh hơn mấy độ.

Chú Quách thở dài, nói ra đầu đuôi sự việc.

Đúng như Lâm Chức nói, Hải nương nương từ đầu đã là một âm mưu, căn bản không có cái gì gọi là Hải nương nương.

60 năm trước, Đổng Hải Phong lái thuyền đi rất xa, phát hiện một vùng biển có sản vật phong phú và một hòn đảo nhỏ, thế nên gã nảy sinh một kế hoạch.

Gã đã nổi ý xấu với con gái kế Trần A Liên của mình từ lâu, bèn bịa ra truyền thuyết về Hải nương nương, đưa Trần A Liên ra biển để thỏa mãn dục vọng của mình.

3 năm sau, chồng của Đổng Tinh - người vốn không tin chuyện này, ra biển phát hiện sự thật, thế là xuất hiện người đàn ông thứ hai được "Hải nương nương" cứu. Gã ta cũng trông bầu vẽ gáo, chọn một cô gái trong thôn để thỏa mãn ham muốn.

Nhưng gã ta có dã tâm hơn Đổng Hải Phong nhiều, không thỏa mãn với việc nuôi mấy cô gái trên đảo, bèn âm thầm mang người lên thuyền của mình, dùng các cô làm phúc lợi, để những người kín miệng làm việc cho mình.

Nếu không phải sợ người trong thôn nghi ngờ, ba năm một cô dâu đã không thỏa mãn được bọn họ.

Cho đến khi tài nguyên của vùng biển kia dần cạn kiệt, thu hoạch không khác lắm với những năm qua, họ bắt đầu nghĩ cách khác. Không có cá, bọn họ quyết định đi mua cá từ các thuyền khác để giả vờ bội thu, tiếp tục duy trì hiện tượng giả dối.

Nhưng cứ tiếp tục thu chi không cân đối như vậy cũng không ổn, mà họ cũng đã không còn vừa lòng với việc chơi gái, bèn nghĩ cách dùng các cô gái này để kiếm tiền.

Bọn họ từ bỏ hòn đảo nhỏ kia, nuôi nhốt các cô gái trên thuyền, lái tới những vùng biển khác, phục vụ cho thuyền ở khu vực đó. Đánh cá vốn là chuyện rất vất vả, mỗi chuyến ra biển đều rất lâu, có dịch vụ thì tất nhiên sẽ có khách, càng miễn bàn còn có rất nhiều thuyền buôn qua lại.

Kiếm được tiền, họ chẳng buồn mua cá giả vờ bội thu nữa, chỉ là đuổi mấy người không liên quan về nhà, trực tiếp đưa tiền cho mấy người nghiêm túc đánh cá. Thu nhập ngoài định mức thì họ giữ làm tiền riêng, bí mật chia cho nhau. Những người không biết thật sự tưởng là Hải nương nương ban cho họ bội thu, tất nhiên vui mừng hớn hở.

Nhu cầu của họ với phụ nữ ngày càng lớn, thế nên mấy năm trở lại đây tần suất Hải nương nương cưới vợ mới tăng dần. Đổng Viện là cô dâu duy nhất không tự nguyện cũng bị ép đưa qua, bởi vì Đổng Viện đẹp, mấy gã kia nhất quyết phải có được cô.

Làng chài nhỏ này quá bế tắc, dù có mấy người nghe phong thanh trên biển có một chiếc thuyền mua vui như vậy, cũng chẳng ai dám nói gì.

Không chỉ vì có Lão Tam là vết xe đổ, bởi vì họ cũng là những kẻ được lợi vô hình.

Dù sao thì Hải nương nương cũng chỉ cưới phụ nữ chứ không cưới đàn ông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện