Edit: Ry
Tiếng mưa gió bên ngoài ngày càng lớn, trong phòng lại hoàn toàn im lìm.
Lưu Duyệt không thể tin nổi: "Tại sao các người biết mà không vạch trần, ông không sợ một ngày nào đó sẽ tới lượt con gái ông à? Mà cả thôn này phần lớn có quan hệ họ hàng với nhau, sao các người có thể làm vậy?"
Chú Quách cúi đầu: "Bọn họ đã mất hết lương tâm rồi, bất cứ ai phát hiện chuyện này đều sẽ bị cảnh cáo và đe dọa."
Lưu Duyệt không biết nói thế nào, phẫn nộ to lớn khiến hệ thống ngôn ngữ của cô tạm thời ngừng hoạt động.
Cô nghĩ đến bài vị bị úp xuống kia, nghĩ đến đứa bé được bế từ trên biển về, còn có những thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên đã quen với chuyện hiến tế, luôn thành kính hướng tới, và những người phụ nữ bị dạy dỗ đến chết lặng.
Trong thôn này không có người biết chuyện mà dũng cảm đứng lên ư. Có, nhưng kết cục của hắn là bị tra tấn đến mức hóa điên, vật vờ mà sống.
Giây phút này, cô thậm chí còn cực đoan mà nghĩ, boss quá nhân từ. Thế mà chỉ giết đàn ông ngủ chung với phụ nữ, đáng lẽ nó nên giết tất cả đàn ông trong làng này trừ Lão Tam.
Lưu Duyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, như vậy không giải quyết được vấn đề.
Cô thấy hiện thực quá hoang đường và châm chọc. Những cô dâu kia làm vậy là để trả thù, là để âm mưu này không tiếp tục nữa. Nhưng người trong thôn lại cho rằng các cô là tạo vật của sự lừa dối, để lắng lại cơn giận của các cô mà liên tiếp hiến tế những cô dâu mới.
Mà những người phụ nữ bị hiến tế, ngồi trên thuyền nhỏ không biết đã trôi dạt tới đâu, không biết còn sống hay đã chết.
Lưu Duyệt nhìn về phía Trương Tam: "Xem ra thực hiện biện pháp của cả hai chúng ta mới là cách thức giải quyết."
Không chỉ vạch trần chân tướng mà còn phải giải quyết những kẻ tham dự chuyện này, cùng với những người biết chuyện.
Trương Tam gật đầu, nhìn về phía các đồng đội: "Mọi người có ý tưởng gì không?"
Tạ Thanh cũng nghĩ vậy. Nhưng hắn nhìn vẻ mặt Lâm Chức, cảm giác y có suy nghĩ khác, thế là im lặng nhìn y, đợi thiếu niên mở miệng.
Mọi người cũng học theo Tạ Thanh, nhất trí nhìn về phía Lâm Chức.
Lâm Chức đứng dậy, ngước mắt hỏi: "Đổng Hải Phong và chồng Đổng Tinh được chôn ở đâu?"
Đổng Hải Phong và gã chồng vô danh của bà lão kia, hai tên cầm đầu không phải chịu bất cứ quả báo nào đã an yên xuống mồ, còn được con cháu thờ phụng.
Chú Quách nghi hoặc: "Cậu tìm mộ họ làm gì?"
"Đào mộ."
Tia sét rạch ngang chân trời, chiếu sáng gò má thiếu niên trong chớp mắt, cảm giác âm u rét lạnh khiến tất cả mọi người rùng mình.
Đám Lưu Duyệt mặc lại áo tơi, Đồng Đồng tiếp tục được Tạ Thanh bế.
Chú Quách và tên kế toán bị trói bắt đầu khập khiễng đi về phía trước, đội mưa đi tới nghĩa trang.
Nghĩa trang của thôn không phải chôn bừa, mà có phân chia rõ ràng, thế nên chú Quách nhanh chóng tìm được vị trí của hai ngôi mộ.
Lâm Chức không nhìn thấy âm hồn ở chỗ này, hơi tiếc, nếu hồn phách hai tên già đó ở đây thì tốt rồi.
"Có thể biến ra hai cái xẻng không?"
Lâm Chức hỏi Trương Tam, Trương Tam sửng sốt, sau đó suy nghĩ một lúc, đọc hai thành ngữ "tự đào hố chôn mình" và "xẻng ác trừ gian", đúng là hóa ra hai cái xẻng.
Gã lẳng lặng đưa xẻng cho chú Quách và kế toán.
Tạ Thanh thả ra một đốm ánh sáng trong mưa, chiếu sáng cho họ.
Nước mưa làm bùn đất mềm hơn, sương mù của Lâm Chức lẳng lặng thẩm thấu xuống đất, tăng tốc độ đào mộ.
Không cần mở quan tài, Lâm Chức thẳng tay làm chúng vỡ nát.
Chú Quách và kế toàn làm theo lệnh y, mỗi người ôm một cái đầu lâu trong ngực, đội mưa run lẩy bẩy đi về phía trước.
Mặc dù chân kế toán bị thương, nhưng tốc độ của ba người vẫn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn mưa.
Các người chơi cố hết sức để đuổi theo, vừa chạy vừa thở hồng hộc.
"May mà biết điểm đến, không thì chắc lạc nhau rồi. Cậu có biết thiên phú của Lâm Chức là gì không, sao tôi thấy mấy NPC đều sợ cậu ấy thế."
Lưu Duyệt lau nước mưa trên mặt, tò mò hỏi Tạ Thanh.
"Tôi cũng không biết miêu tả thế nào, tóm lại là rất lợi hại."
Tạ Thanh thầm nghĩ, không sợ cũng không được, vợ hắn là boss đó, xem như là đồng loại của đám NPC này, nhưng mà đại quỷ luôn mạnh hơn tiểu quỷ mà.
Hắn cũng không sốt ruột khi không đuổi kịp Lâm Chức, bởi vì vẫn luôn có một lớp sương trắng mờ bao vây lấy hắn, tránh cho hắn bị ướt mưa.
Vợ đi nhanh như thế mà còn nhớ tới hắn ở đằng sau, trong lòng em ấy có mình.
Lâm Chức đi tới trước điện thờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dòng chảy của thời gian nhanh hơn rồi.
Cổng điện thờ đóng, còn cài khóa.
Lâm Chức phá khóa, đẩy cửa vào.
Điện thờ rộng lớn chỉ có mỗi Lão Tam ngồi đó, trên đài là bức tượng Hải nương nương mới được sửa, vẫn còn đầy vết nứt.
Lão Tam đang nhắm mắt, không hề quan tâm tới động tĩnh sau lưng.
Lâm Chức nhẹ nhàng giơ tay, bức tượng trên đài lại đổ xuống đất, một lần nữa vỡ tan tành.
Khi đám Tạ Thanh chạy đến nơi chỉ thấy chú Quách và tên kế toán kia hôn mê nằm một góc, hai cái đầu lâu đặt trên bàn thờ.
Lâm Chức giải thích đơn giản: "Để tránh phiền phức thì trước hết để họ hôn mê đi."
Lưu Duyệt: "Sao chưa gì từ đường đã không còn ai vậy, chúng ta có cần đi gọi đám chị Liễu tới để giải thích chân tướng không?"
Lâm Chức: "Chờ chút đi, bởi vì họ tới rồi."
Gió biển thổi vào qua cánh cửa mở rộng, mang theo mùi tanh nồng.
Các người chơi lập tức lo lắng, Trương Tam: "Vậy chúng ta trốn à? Trốn đâu giờ?"
Điện thờ này được bố trí rất đơn giản, trên bệ thờ là tượng thần, đằng trước là bàn thờ, trên bàn đặt lư hương. Thứ duy nhất có thể che cho họ là tượng thần thì nó đã rơi vỡ, không còn chỗ nào khác. Xà nhà quá cao, xung quanh không có chỗ nào bám để trèo lên.
"Em có thể giúp một tay."
Đồng Đồng giơ tay lên, giọng điệu lanh lợi, như thể vui mừng vì cuối cùng mình cũng có thể giúp mọi người.
Trong ánh mắt chấn động và ngạc nhiên của mọi người, một con nhện có màu sắc sặc sỡ, to cỡ nửa người trưởng thành đột nhiên xuất hiện. Nó bò từ cây cột lên trên xà ngang, nhanh chóng nhả tơ xuống.
Lưu Duyệt khó nhọc nói: "... Đồng Đồng, đây là bạn động vật mà em nói hả?"
Cũng may đây không phải phó bản kiểu quái vật săn giết người chơi, chứ với thiên phú của Đồng Đồng, cô mà thấy thì chắc chắn sẽ chạy xa trăm mét, không phân biệt được địch ta, quá kinh khủng.
Đồng Đồng gật đầu: "Đúng rồi, bạn ấy là Tiểu Hoa ạ."
Cả đám lại càng cạn lời, thôi em ơi, tên này thì đừng nói ra làm gì.
"Mọi người đừng lo, Tiểu Hoa không cắn đâu, em lên trước nhé."
Đồng Đồng buộc tơ nhện quanh hông, để Tiểu Hoa kéo lên, sau đó ngồi vững trên xà ngang.
Tơ nhện lại lần nữa rủ xuống, mọi người ngẩng lên là sẽ thấy Tiểu Hoa có màu sắc rực rỡ đang rất thân thiện nhìn họ.
Lưu Duyệt là người thứ hai được kéo lên, sau đó là Trương Vân Chiêu, rồi Trương Tam.
Trước khi tơ nhện được thả xuống, Tạ Thanh ngẩng lên hỏi: "Tiểu Hoa, có thể cho bọn tôi tơ nhện dày một chút được không?"
Lưu Duyệt: "Cậu đi mua quần đấy à, lại còn đòi thêm dày thêm nhung."
Nhưng Tiểu Hoa lại thật sự nhả tơ nhện dày hơn, thả xuống trước mặt Tạ Thanh.
Đồng Đồng: "Tiểu Hoa tốt lắm."
Tạ Thanh buộc tơ nhện quanh eo mình với Lâm Chức, sau đó vòng tay qua eo Lâm Chức, làm dấu "ok" với Tiểu Hoa.
Sau khi lên xà ngang, tơ nhện được Tiểu Hoa thu về.
Tạ Thanh không quên nịnh: "Tiểu Hoa siêu thật đấy, cậu chắc chắn là chú nhện tuyệt nhất."
Con nhện to lớn bò lên trần, sau đó phun một sợi tơ mỏng quấn quanh Tạ Thanh và Lâm Chức, còn thắt thành nơ con bướm.
Tạ Thanh vô cùng cảm động, không ngờ người hiểu hắn nhất lại là một con nhện độc phiên bản plus siêu tiến hóa.
Đừng nói Lưu Duyệt, đến Trương Tam và Trương Vân Chiêu cũng rất ba chấm.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, đồng đội đã khiến họ cạn lời ba lần.
Đồng Đồng lại rất vui, bởi vì cuối cùng cũng có người thích bạn của em.
Thật ra Lâm Chức cũng cạn lời, Tạ Thanh không chỉ biết nịnh quỷ mà đến nhện cũng không tha.
Chẳng trách các cha mẹ của Tạ Thanh đều rất thích hắn, hi vọng hắn có thể sống thật tốt, bởi tính cách của hắn đúng là rất khiến người ta yêu mến.
Mùi tanh trong không khí ngày càng nồng, chú Quách và kế toán đang hôn mê đều bị Tiểu Hoa treo lên xà. Chẳng qua là đãi ngộ của họ không tốt như người chơi, bị tơ nhện lít nha lít nhít quấn quanh thành kén, đính vào dưới xà ngang.
Một thứ mùi buồn nôn tới gần, Đồng Đồng làm Tiểu Hoa biến mất, các người chơi thì hết sức chăm chú nhìn ra cổng.
Một cánh tay thon dài mềm mại như là tay phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở ngưỡng cửa, sau đó bò dần vào trong.
Nhưng ở phía cuối đôi tay này lại không phải thân người hay đầu lâu.
Một thực thể bùn nhão khó mà dùng ngôn ngữ để diễn tả, trên đó gắn đầy những cái mắt và miệng, cả khối vật thể lớn sền sệt nhích về phía trước.
Giống như xác của những cô gái đã chết kia bị ném vào cối xay thịt, trộn lẫn với nhau, không còn ra hình người nữa. Nhưng mắt của các cô vẫn oán hận mở to, miệng vẫn còn đau đớn kêu rên.
Tạ Thanh theo bản năng muốn che mắt Đồng Đồng, tay lại bị Lâm Chức nắm chặt.
Lâm Chức biết rõ, cách nhanh nhất để trưởng thành là không có người che chở ở phía trước. Ở trong thế giới này, Đồng Đồng càng cần phải học cách đối mặt.
Đồng Đồng nắm chặt góc áo, lẳng lặng nhìn bên dưới.
Tạ Thanh cầm lại tay Lâm Chức. Tay thiếu niên rất lạnh, dù có thể cử động bình thường, nhưng không thể thay đổi việc y đã là một xác chết.
Tạ Thanh càng nghĩ càng nắm chặt.
Quái vật như ngửi được mùi gì đó, nhanh chóng nhích về phía trước, dịch nhờn màu xanh đen do nó tiết ra dính ở khắp nơi.
Hai cái đầu lâu trên bàn thờ hiển nhiên khiến boss tức giận, vô số con mắt điên cuồng chớp, miệng không ngừng rít lên.
Đầu lâu bị bao trùm, tiếng gặm nhấm ghê người vang lên trong đêm.
Xương sọ cứng rắn vỡ vụn, biến thành bột phấn trong hàm răng nhọn.
Người đàn ông tàn tật, bẩn thỉu, tóc tai bù rù bị trói trong điện thờ mở to đôi mắt đục ngầu nhìn cảnh tượng đáng sợ ở cách mình không xa, vươn cánh tay không trọn vẹn, môi không ngừng mấp máy.
Hắn không phát ra được âm thanh nào, quái vật đã cắn nát xương sọ lại như nghe được tiếng hắn, tất cả con mắt nhìn hắn chằm chằm.
Từ mắt hắn chảy ra hàng lệ, hắn khó khăn lấy ra tấm ảnh mình mang theo.
Bàn tay mềm mại tinh tế như tay của phụ nữ bỗng nắm lấy tay hắn, có vẻ rất ôn hòa.
Nhưng loại ôn hòa này chỉ là trong nháy mắt, boss nhanh chóng buông hắn ra, dùng tốc độ cực nhanh, thậm chí có chút hốt hoảng và phẫn nộ, lao vào trong mưa gió.
Lão Tam cũng lảo đảo chạy theo, Lâm Chức cởi bỏ tơ nhện trên eo, thắt một đầu ở xà ngang, nằm lấy nhảy xuống dưới.
"Đuổi theo họ."
Tạ Thanh không chút do dự nhảy xuống theo, nhưng độ cao này với các đồng đội còn lại đúng là quá khiêu chiến.
Đồng Đồng lại gọi ra Tiểu Hoa, để Tiểu Hoa thả từng người xuống, còn hai người kia thì tiếp tục bị trói trên xà ngang.
Lâm Chức đứng trong mưa, nhíu mày. Bờ biển trập trùng bọt nước, oán khí biến mất ở đây. Mà trên mặt biển, người đàn ông vẫn không chút do dự tiếp tục bơi ra xa.
Tạ Thanh: "Anh tưởng là họ sẽ đi tìm những kẻ kia báo thù chứ."
Lâm Chức rủ mắt: "Họ bị nhốt trong oán khí, tâm trí đờ đẫn, đã không còn nhớ được ai với ai."
Lồng ngực thanh niên ấm áp, Lâm Chức ngơ ngác ngẩng lên, không hiểu sao tự dưng lại ôm ấp.
Trên đầu truyền tới tiếng thở dài của Tạ Thanh: "Lúc còn sống chắc em cũng vất vả lắm nhỉ."
Lâm Chức ngẩn ra, sau đó nghe được Tạ Thanh nói: "May mà tụi mình đều chết rồi."
Lâm Chức: ...
Tác giả có lời muốn nói:
01: Đây là lời lẽ đàn ông nghe thì cạn lời, hệ thống nghe sẽ hô 6 à? ________________________
Trong tất cả các ông thì ông này là hâm hấp nhất =))))))))))))))) Mấy phó bản sau còn cười nữa cơ. Kiểu chỉ có mỗi cha nội này lệch pha thôi ấy =)))))))))))))))) Tại mỗi mảnh vỡ nhân cách là sự phóng đại 1 mặt tính cách của chủ thể, nên chắc chủ thể cũng kiểu có một mặt thích đùa giỡn như vậy =)))))))))))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương