Edit: Ry

Lâm Chức bị Tạ Thanh ôm vào lòng, trong mưa to nghe được tiếng tim đập của hắn.

Trái tim này không khỏe, nhưng từng nhịp nhảy lên lại rất mạnh mẽ, giống như chủ nhân của nó, không mảy may thấy được vẻ đau khổ lo lắng.

Bởi vậy, cách hắn đối với nỗi đau của người ta cũng thế. Chạm nhẹ rồi lướt qua, tựa như những con sóng cuộn lên vùi lấp quá khứ, tránh gợi lên thương đau, dùng những vui vẻ khác người để tô son trát phấn.

Khi còn sống có vất vả không, y cho rằng không tới nỗi. Y đã quen với cuộc sống như vậy, cũng không cảm thấy mỏi mệt, rời đi cũng chẳng lưu luyến. Thậm chí theo thời gian trôi, ý nghĩ trở về nơi đó ngày càng mờ nhạt.

Gò má lạnh lẽo dán lên cơ thể ấm áp của Tạ Thanh, cánh tay buông thõng nhẹ nhàng ôm lại.

Nhưng chỉ trong nháy mắt y đã đẩy Tạ Thanh ra, còn việc phải làm nữa.

Động tác của y rất khẽ, cái ôm cũng quá ngắn ngủi, nhưng Tạ Thanh cảm nhận được.

Khóe miệng hắn không kiềm chế được nhếch lên, rõ ràng chỉ là ôm có một xíu, nhưng không biết sao hắn còn vui hơn cả khi Lâm Chức mới hôn mình.

Tất nhiên nếu giờ Lâm Chức mà hôn hắn thì hắn sẽ còn vui hơn nữa.

Tạ Thanh đi theo Lâm Chức, sương mù vẫn luôn bao phủ, che gió che mưa cho hắn.

Khi Lâm Chức và Tạ Thanh chạy tới điện thờ, đối mặt với ba vị đồng đội ở cổng.

"Hai người trở lại rồi à, mưa to quá, bọn tôi không thấy rõ đường."

Để tránh lạc nhau, đám Lưu Duyệt quyết định ở lại điện thờ chờ họ.

"Họ xuống biển rồi, chúng ta nên làm chuyện kế tiếp."

Đám Lưu Duyệt nghe câu đầu là đã hiểu.

Lâm Chức: "Triệu tập tất cả thôn dân đến điện thờ."

Trương Vân Chiêu: "Liệu họ có tới không?"

Tạ Thanh cho cậu ta một ánh mắt kiểu "cái này đơn giản mà": "Nói là tượng Hải nương nương lại bị đập, hoặc là bảo sóng lớn quá xô đổ tường điện thờ rồi, kiểu gì chẳng đến."

Trương Vân Chiêu trầm trồ: "Anh thông minh thật đó, em sẽ học theo anh!"

Tạ Thanh mỉm cười, chỉ cần chú mày không học anh bản lĩnh ôm đùi vợ thì muốn học gì cứ học.

Boss xuống biển, bầu trời cũng sáng lên chút đỉnh, mưa nhỏ hơn.

Trương Tam đứng giữa thôn, một câu "khua chiêng gõ trống" hóa ra dụng cụ, lập tức gào mồm lên.

Trong làng không nuôi gà, nhưng động tĩnh có thể dùng gà bay chó chạy để hình dung.

Nghe được là tượng Hải nương nương lại bị phá, còn có lũ lụt, rất nhiều người không cả đi giày dép hớt hải chạy ra.

Chị Liễu chạy tới điện thờ đầu tiên, mặt mày khó coi hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì.

"Chuyện gì thì bà sẽ biết ngay thôi. Đồng Đồng, em bảo Tiểu Hoa thả hai người kia ra đi."

Lưu Duyệt nhìn bà cô này là tức, bảo Đồng Đồng thả hai người bị treo trên xà nhà xuống.

Người trong thôn nhanh chóng tụ tập ở điện thờ, la hét ầm ĩ.

Lâm Chức đi vào, đằng sau là Tạ Thanh ôm theo sổ sách.

Chú Quách bị họ đánh thức, nói lại những gì ông đã nói với đám Lâm Chức, kể hết sự thật cho chị Liễu, chẳng qua thì lần này cụ thể hơn.

Từ câu đầu tiên chú Quách nói ra, điện thờ đã sôi trào.

"Không thể nào, đây không phải sự thật."

Chị Liễu lắc đầu quầy quậy, chị ta không tin đây là sự thật, sao chị ta có thể là người ủng hộ tạo vật giả dối chứ.

Mặt lập tức đanh lại: "Mấy người ngoại lai kia chẳng biết cái gì, lão Quách, kế toán, các người một tên khác họ, một tên cũng là ngoại lai, tại sao lại hùa theo đám sinh viên kia làm loạn thôn hả?"

Lưu Duyệt nhìn mà tức, chỉ muốn xông lên cho người đàn bà này một cái bạt tai, để chị ta tỉnh táo lại.

"Bà làm đồng lõa nhiều năm như vậy, giờ biết chân tướng còn muốn lừa mình dối người tiếp à? Dốc hết đống nước trong đầu ra đi được không, bà đã giúp đám súc sinh kia làm những gì hả? Cái gì mà Hải nương nương nổi giận, bà không tự thấy là bà hiến nhiều cô gái như vậy mà sóng ngoài biển vẫn dữ dội như cũ à? Vì đó là oán hận của các cô ấy. Bà có hiến tất cả phụ nữ của thôn này đi thì cũng vô dụng."

"Chúng mày thì biết cái gì, chị Liễu, mau đuổi chúng nó đi đi!"

Phần lớn thôn dân vẫn còn đang chấn động trước tin như sấm sét giữa trời quang này, có người phẫn nộ, có người chất vấn, có người đờ đẫn, thế nên những kẻ vội vàng phụ họa chị Liễu rất dễ thấy.

"Chỉ những kẻ này thôi à, còn ai nữa không?"

Lâm Chức nhìn chú Quách, ra hiệu về phía ba kẻ đang nhảy chồm chồm kia.

Chú Quách gật đầu, chỉ vào một kẻ im lặng từ nãy tới giờ, tất cả nhao nhao tản ra, khiến động tác lùi lại của người kia cực kì rõ ràng.

"Lão Quách, ông điên rồi. Ông oán hận bọn tôi không bán cá của ông với giá tốt, cứ thế đổ oan cho chúng tôi?"

Gã đàn ông cầm đầu cả ba đùng đùng nổi giận. Bọn chúng không cho rằng đây là oán khí gì đó của đám đàn bà kia, cứ việc người trên thuyền chết đàn bà không thấy, chúng cũng khẳng định là có người ghen tị với việc kinh doanh của mình nên giết người cướp của, còn vấn đề trên biển chẳng qua là do thời tiết thôi.

Mặc dù chuyện người chết trong thôn đúng là rất lạ, nhưng có vài người chẳng liên quan gì cũng chết, mà chúng thì vẫn còn sống sờ sờ ra đó, có thể là đụng phải mấy thứ bẩn thỉu nên vậy. Chúng có chết cũng không thể nhận chuyện này, chỉ cần đợi tới lúc có thể ra biển là lại tốt đẹp, chỉ cần không ngủ chung với đàn bà thì sẽ không chết.

"Có cần tôi chỉ ra từng khoản thu chi không hợp lý trong sổ sách những năm qua không?"

Lâm Chức cầm một quyển trong tay Tạ Thanh, đây là sổ sách mấy năm gần nhất tìm được trong nhà kế toán, số liệu rõ ràng hơn nhiều.

"Mày nói đi, bọn tao bảo không làm là không làm. Khổ cực như thế bán cá cho thôn, còn bị đổ oan, nếu không phải tụi tao lái thuyền đi xa thì những năm qua chúng mày có nhiều lợi nhuận được như vậy à, tốt hơn hẳn hồi xưa còn muốn cái gì."

Gã nhìn về phía thôn dân, giọng điệu mỉa mai.

Lưu Duyệt thật sự không hiểu tại sao có nhân chứng vật chứng rồi mà những kẻ này còn có thể trơ tráo được như vậy, thậm chí dùng lợi ích để lung lạc lòng người.

"Các cô cậu không cần đọc, vì đó là sự thật. Lũ người không bằng heo chó này đúng thật là làm những chuyện đó."

Người mở miệng lại là con dâu của bà lão Đổng Tinh kia, là bà thím vẫn luôn xị mặt với họ.

"Đàn ông ở trên biển cả tháng trời về nhà có muốn hay không, đàn bà nhìn một cái là biết, chứ đừng nói là đôi khi trên người hắn còn có mùi... Chết cũng sạch sẽ, chết hết là được rồi."

Có vị thím này mở miệng, có ba người phụ nữ khác cũng yên lặng gật đầu, khiến chị Liễu không tin nổi.

"Mấy bà đều biết, vậy tại sao không nói cho tôi?"

Thím kia châm chọc: "Cô cũng cùng một giuộc với chúng nó mà, cô chọn người cho chúng nó, chúng nó đưa cô tiền."

Chị Liễu bị đả kích cực lớn, đứng không vững. Chị ta vẫn luôn tính theo bát tự, mà đám người kia đưa tiền nhiều hơn cho chị thì chị ta cũng chỉ cho là vì thân phận tư tế của mình, coi như đương nhiên. Không ngờ trong mắt người khác chị ta là người như vậy.

Tình huống sau đó hỗn loạn ngoài tưởng tượng của đám Lưu Duyệt. Theo trình tự của mấy phó bản trước, bọn họ hẳn là sẽ phải đánh với đám thôn dân cương quyết không nhận tội kia, thua thì chết, thắng ép họ chuộc tội, xong quái nhỏ mới đến boss. Không ngờ có thôn dân lên tiếng thay họ, thế là chuyện trở thành nội đấu trong thôn.

Tất nhiên là Lâm Chức biết nguyên nhân, boss là cốt lõi để vận chuyển phó bản, lại bị suy yếu qua từng lần phó bản mở ra. Bọn họ ở trong phó bản là mạnh nhất, nhưng cũng đờ đẫn nhất. Khách quan mà nói, những linh hồn khác cũng bị nhốt ở đây, trải qua từng lần luân hồi mới dễ tỉnh lại hơn.

Tạ Thanh cũng hiểu đại khái, móc lấy ngón út Lâm Chức.

Đám Lưu Duyệt nhìn chiến trường, dứt khoát xắn tay áo vào giúp một phen.

Lâm Chức không gia nhập, nhìn chị Liễu như người mất hồn bên cạnh, hỏi: "Bà có biết vị trí mai táng người trong thôn không?"

Chị Liễu gật đầu, mỗi đám tang chị ta đều đến để niệm kinh, nhớ rõ vị trí của từng nhà.

Đôi mắt đen nhánh của Lâm Chức nhìn vào đám người hỗn loạn, lành lạnh nói: "Thanh toán đi, ai nói chết là sẽ không còn quan hệ gì."

"Ông nhớ còn ai nữa?"

Lâm Chức cúi đầu nhìn kế đoán đang nằm dưới đất ôm đầu để tránh bị đánh, sương mù tuôn ra từ ngón tay quấn lấy cổ gã.

Kế toán liên tục gật đầu, gã phụ trách chia phần, tất nhiên là có danh sách.

Trong nhóm thôn dân có vài người sững lại, mặc dù danh sách còn chưa được công khai, nhưng họ cũng biết vài bậc cha chú đã chết của mình không trong sạch.

"Vậy có hơi quá đáng không, dù sao cũng chết rồi..."

"Chết cũng đừng hòng chạy!"

Nhóm người nhà của các cô dâu phẫn nộ, chỉ muốn ngay lập tức đi đào mộ quất xác.

Lũ trẻ ôm nhau khóc ầm ĩ, làm Lâm Chức đau hết cả đầu.

Ánh nắng chói mắt nóng rực bỗng nổ tung trong không gian mờ tối, tất cả theo bản năng nhắm mắt, không khí yên tĩnh trong giây lát.

"Mọi người, nghe lời em ấy đi, cứ làm theo là được. Nếu không nghe thì đợi nước lên nhấn chìm cả thôn này, tất cả cùng chết đi vậy."

Ấn tượng Tạ Thanh mang lại cho người khác luôn là kiểu không quan tâm, thậm chí là ngại chuyện chưa đủ lớn. Nhưng mặt mày tủm tỉm của hắn lại luôn khiến người ta cảm nhận được một sự chân thật.

Ánh sáng biến mất, mắt lại chưa thể làm quen, khiến khoảng lặng kéo dài thêm vài giây.

Sau đó thôn dân dùng hành động trả lời, chị Liễu kéo kế toán, đằng sau là một đám người, đi về phía nghĩa địa.

"Mọi người ở đây theo dõi tình hình bên này với đằng kia, tôi ra bờ biển một chuyến."

Lâm Chức cũng không giải thích nhiều, đi về phía biển.

Tạ Thanh rất tự nhiên đi theo y, nhìn y đi tới bên một con thuyền.

Bên cạnh thuyền lớn có một con thuyền nhỏ, Lâm Chức cởi bỏ cái neo cố định nó, Tạ Thanh cũng lên thuyền.

"Để anh lái cho, chúng mình đi đâu thế, tới đầu nguồn à?"

Ý Tạ Thanh là cái nơi Lâm Chức bảo hắn không nên tới gần, tuy chỗ đó ngoài biển, không có cột mốc gì để đánh dấu, nhưng Tạ Thanh biết Lâm Chức sẽ tìm được.

"Không cần, chạy về phía trước một đoạn là được, sau đó chờ. Ta cũng chỉ là thử thôi, chưa chắc đã có kết quả."

Lâm Chức không biết những cô gái bị đưa ra biển trong nửa tháng qua có còn sống không, nhưng y cảm thấy hẳn là còn sống.

Oán khí ngưng tụ từ các cô dâu không hề mất lí trí tấn công tất cả mọi người như lệ quỷ, họ vẫn luôn giữ lại thiện ý cho phụ nữ, chỉ giết đàn ông bên cạnh họ. Nếu đã không ra tay với những người phụ nữ trong thôn, vậy những cô gái bị đưa ra biển để chịu chung số phận với họ, hẳn là cũng sẽ không bị tổn thương.

Lâm Chức không biết những người đó đã trôi dạt đi đâu, nên chỉ là thử xem, thử xem vùng biển này liệu có cho y đáp án.

Sau khi biết y đang tìm gì, Tạ Thanh không khỏi ngẩn ra.

Thực tế hắn đã quên mất mấy người này, không chỉ có hắn, những người chơi khác cũng thế.

Bởi ở phó bản này, sự tồn tại của những cô gái đó gần như bằng 0, nói thẳng thì có người chơi nào lại muốn đi tìm mấy NPC râu ria ở thời điểm sắp hoàn thành phó bản chứ.

"Vợ ơi, em tốt bụng thật đấy."

Tạ Thanh không nhịn được mở miệng, kết hợp với thân phận và bối cảnh của Lâm Chức, hắn không khỏi rung động.

Vợ hắn vất vả thật đấy, khi còn sống để tồn tại mà phải giả nữ, chết rồi bị ép thành lệ quỷ mà vẫn còn lo lắng cho những người khác. Thiên sứ mặt lạnh tim nóng nào đây, hóa ra bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó cất giấu những mềm mại dịu dàng này! Lâm Chức lại thản nhiên nói: "Nếu họ chết thì ta có thể ăn thêm vài linh hồn."

Tạ Thanh: ... Cảm giác này quen quen.

______________________

Ý ổng là cảm giác bị làm cho cạn lời đó =)))))))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện