Lúc Tần Sương quay về đến lều của mình thì lập tức sững sờ.
Bên trong lều trống không, làm gì có bóng dáng Tần Tương ở đâu, ngay cả Vãn Hà cũng không thấy đâu nữa.
Tần Sương nhìn Vãn Tình một cái, "Tần Tương đi đâu rồi, không ở đây thì còn có thể đi chỗ nào chứ?"
Hiện tại mặt trời đã ngả về phía Tây, theo lý mà nói thì Tần Tương nên quay về đây được 1 canh giờ rồi, những nơi nàng ta có thể đi thì cũng chỉ có lều của Tần thị mà thôi, nhưng lại hoàn toàn không thấy người đâu? Tần Sương lên tiếng, "Đi, chúng ta đi tìm tỷ ấy..."
Lúc Tần Tương rời đi chắc chắn là có tâm sự trong lòng, cho nên hiện tại Tần Sương còn muốn hỏi chuyện nàng ta, nhưng không thấy người đâu nên Tần Sương có chút lo lắng. Lúc các nàng quay về đây thì cũng đã có nhìn qua lại trên quảng trường rồi, không hề thấy bóng dáng Tần Tương đâu cả. Tần Sương tùy tiện đi một vòng quanh các con đường nhỏ trong đại doanh, nhưng đi mãi rồi vẫn không tìm được.
Tần Sương sốt ruột, vội vàng quay về tìm Hồ thị, Hồ thị đang bàn bạc với Tần Triều Vũ xem đại yến tối nay mặc cái gì, sắp phải rời khỏi đại doanh về kinh rồi... Tối nay là đại yến cuối cùng ở đại doanh nên Yến Hoài muốn khao thưởng nhóm con cháu quý tộc có biểu hiện tốt nhất buổi đi săn. Tần Triều Vũ là Thái tử phi tương lai, đương nhiên cũng phải ăn mặc long trọng một chút.
"Đại bá mẫu, Tần Tương mất tích rồi..."
Hồ thị đang đeo khuyên tai cho Tần Triều Vũ, nghe thấy thế cũng không quay đầu lại mà nói, "Không có bên trong lều à?"
Tần Sương gật đầu, "Vâng, bọn con đã ra ngoài tìm khắp một vòng rồi, nhưng vẫn không tìm được người đâu."
Hồ thị chỉnh trang lại khuyên tai cho Tần Triều Vũ ngay ngắn rồi mới quay đầu lại, "Trưa nay nó đã quay về từ sớm, có phải tự nó chạy đi tản bộ ở đâu rồi không? Hay là nó đi về phía hạ du?"
Khắp đại doanh này chỗ nào cũng đều là nam tử, dưới hạ du cũng có rất nhiều người đang phi ngựa, nếu như Tần Tương muốn tránh bàn tán không đáng có thì phải tự biết đừng đi loạn mới đúng.
Tần Sương nghĩ như vậy nhưng thật ra trong lòng cũng không xác định lắm, dù sao Tần Tương cũng đã làm ra chuyện bỏ trốn trong đêm lúc ở núi Vân Vụ rồi, "Con cũng không biết, Đại bá mẫu, giờ phải làm sao đây?"
Tâm tư của Hồ thị đều đặt hết lên trên người Tần Triều Vũ, "Cứ chờ thêm chút nữa, hiện tại xung quanh đây chỗ nào cũng đều có binh mã, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có khi chờ thêm chút nữa nó sẽ quay về thôi."
Thị vệ canh gác trong đại doanh rất nghiêm ngặt, bên ngoài chỗ nào cũng có người, đúng thật là không hề dễ để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà là nhưng rắc rối khác thì sao?
Tần Sương cũng không xác định được rốt cuộc Tần Tương đi đâu, chỉ cảm thấy hơi hoảng hốt, đặc biệt khi nhớ đến chuyện ở núi Vân Vụ thì trong lòng nàng càng lo sợ hơn. Thấy Hồ thị không hề muốn phái người đi tìm thì Tần Sương liền ảo não đáp lời. Hồ thị lại nói, "Trời sắp tối rồi, tự con đi chỉnh trang cho mình đi, lát nữa Tần Tương sẽ trở lại thôi."
Tần Sương cười một cái rồi xoay người ra ngoài, nàng cũng chẳng còn lòng dạ gì mà ăn mặc trang điểm cho bản thân. Mà cho dù nàng có trang điểm thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Nghĩ nghĩ thêm một lúc nữa Tần Sương lại lo lắng mà đến tìm Tần Hoan, đứng trước cửa lều của Thái hậu, nàng khẽ nói cho hầu tỳ ngoài cửa đi vào trong thông báo một tiếng. Hầu tỳ vừa nghe nói nàng là đường tỷ của Tần Hoan thì mới bước vào trong bẩm báo.
Tần Hoan đang pha trà cho Thái hậu, Thái hậu nghe xong liền hỏi, "Đường tỷ này là người nào?"
Có thể tìm đến nàng thì chắc chắn chỉ có Tần Sương!
Tần Hoan liền nói, "Là Lục tỷ tỷ của con, nữ nhi nhỏ nhất của Tam thúc."
Thái hậu khẽ cười, "Con đừng ra, bảo con bé vào đây đi, ta cũng muốn nhìn xem nó trông như nào."
Tần Hoan cười cười tạ ơn Thái hậu, hầu tỳ cũng bước ra ngoài truyền Tần Sương vào.
"Tần cô nương, Thái hậu gọi người vào trong nói chuyện."
Ban nãy Hoàng hậu mới nói mấy câu với nàng, hiện tại ngay cả Thái hậu cũng gọi nàng vào nói chuyện?
Trong lòng Tần Sương lập tức lo lắng hẳn lên, nàng càng hối hận tại sao mình lại không đổi một bộ y phục mới đến đây, sợ mình thất lễ sẽ khiến cho Tần Hoan mất mặt nên nàng lập tức sửa sửa lại vạt áo, xong xuôi rồi mới bước vào bên trong.
"Dân nữ bái kiến Thái hậu nương nương."
Tần Sương hành lễ quy củ, sau khi quỳ xuống thì cũng không dám ngẩng đầu lên.
Nàng đã từng nhìn thấy Thái hậu ở khoảng cách rất xa, chứ chưa hề được đến gần Thái hậu nói chuyện như vậy.
Thái hậu cười nói, "Mau đứng dậy đi, để ai gia nhìn một cái xem tỷ tỷ của Cửu nha đầu có dáng dấp thế nào?"
Tần Sương cẩn thận đứng dậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu một cái. So với Tần Hoan thì đôi má Tần Sương vẫn còn lại sự phúng phính của trẻ con, mặc dù vào kinh thành rồi Tần Sương đã thon thả đi nhiều, nhưng tổng thể thì nàng vẫn là một tiểu cô nương có hơi mập mạp.
Thái hậu nhìn rồi cười nói, "Dung mạo thật sự rất đáng yêu, ta xem cũng là một đứa có phúc. Mau, ban cho ngồi."
Trần ma ma mang ghế đên, "Tần cô nương, mời ngồi."
Tần Sương nhìn Tần Hoan cầu cứu, nghe nói quy củ trong Hoàng gia rất nhiều, đây rốt cuộc là có thể ngồi xuống hay không?
Tần Hoan cười gật đầu, lúc này Tần Sương mới ngồi xuống thật quy củ. Thái hậu nhìn ra sự thận trọng của nàng thì mới cười cười bảo Trần ma ma mang bánh ngọt và kẹo đến. Tần Sương cầm lấy một miếng kẹo xốp đặt vào trong miệng.
Ăn đồ ngọt xong thì Tần Sương cũng đỡ căng thẳng đi một chút, Thái hậu lại hỏi, "Có phải con lớn hơn Cửu nha đầu 1 tuổi không?"
Tần Sương gật đầu, "Bẩm Thái hậu, dân nữ lớn hơn Cửu muội muội 1 tuổi."
Thái hậu lại hỏi, "Đã bàn hôn sự chưa?"
Tần Sương hơi khó xử, "Vẫn chưa..."
Thái hậu lại nhìn Tần Hoan và Tần Sương, "Đại bá mẫu của các con rất biết chọn người, sau này về kinh rồi để cho bà ta lựa chọn thật kỹ là được, sẽ không sai lầm. Ta thấy con là một đứa có phúc, tương lai nhất định sẽ gả được đến chỗ tốt."
Tần Sương có thể được nói chuyện với Thái hậu liền cực kỳ vui vẻ, nghe bà nói như vậy thì lại càng mở cờ trong bụng.
"Mượn quý ngôn của người, sau này nhất định dân nữ sẽ gả đến chỗ tốt."
Tần Sương hoạt bát hơn Tần Hoan, lúc nói chuyện thì mặt mày cũng có nhiều biểu cảm hơn nên Thái hậu rất thích thú, bà liền sai Trần ma ma mang đồ đến ban thưởng. Sau mấy lần Thái hậu lại nói, "Con đến tìm Cửu nha đầu để chơi à? Ở chỗ của ta mãi cũng không tiện nói chuyện, Cửu nha đầu, con đi chơi với tỷ tỷ con một lát đi, lát nữa khai yến rồi con trở về cũng được."
Tần Sương lập tức tạ ơn rồi cáo lui, đến lúc đi cùng Tần Hoan ra đến bên ngoài rồi thì mới thể hiện ra mình vui vẻ không kiềm chế được!
"Ta còn chưa có cái vòng tay vàng nào đẹp như vậy đâu! Còn có vòng ngọc này nữa, à, cây trâm này cũng thật sự tinh xảo đó, đây là lam bảo thạch hay là ngọc nhỉ..."
Tần Hoan cười nói, "Là bảo thạch, tỷ đến tìm ta có phải xảy ra chuyện gì không?"
Tần Sương nghe thấy thế mới giật mình, "Trời ạ! Thái hậu nói chuyện với ta khiến cho ta vui sướng đến choáng váng rồi, làm ta quên mất có chuyện quan trọng cần phải nói với muội! Tần Tương mất tích rồi! Lúc ta quay về không thấy tỷ ấy ở trong lều, tìm suốt một vòng cũng không thấy người đâu!"
Nụ cười trên mặt Tần Hoan tiêu biến, "Tìm những chỗ nào rồi?"
Tần Sương kể lại những nơi nàng vừa đi qua. Tần Hoan nghe thấy thế liền gọi Bạch Anh đến phân phó mấy câu. Bạch Anh dẫn theo 2 tiểu nha đầu bên cạnh Thái hậu đi tìm Tần Tương, lúc này Tần Sương mới thở hắt ra.
Tần Hoan nói, "Hay là đi vòng về phía sau rồi?"
Tần Sương lắc đầu, "Phía sau chính là Trung Quốc công phủ, Bát muội muội không thích Phùng cô nương kia nên tỷ ấy cũng biết, đương nhiên sẽ không đi về phía đó. Không hiểu tại sao ta cứ thấy bất an."
Tần Hoan cầm tay nàng, "Không sao đâu, ít nhất cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mặc dù tỷ ấy không quen biết nhiều lắm thế nhưng lần này đến đây đều là quý nữa, cho dù bọn họ có muốn thế nào thì cũng tuyệt đối không gây sự ở chỗ này."
Nếu như Tần Tương mất tích trên phố phường sầm uất thì mới thật sự khiến cho người ta phải lo lắng. Trong đại doanh này mặc dù cũng có rất đông binh tướng, nhưng bọn họ tuyệt đối không dám động đến quý nữ thế gia.
Tần Sương khẽ thở ra, "Vậy được rồi, hy vọng tự bản thân tỷ ấy có thể quay về."
Ánh chiều cuối cùng đã khất sau rạng mây, bầu trời rất nhanh đã tối sầm xuống. Yến tiệc đã bắt đầu được dọn ra rồi mà Bạch Anh vẫn còn chưa quay về, không còn cách nào khác nên Tần Sương cũng đành phải rời đi trước. Quay về lều của mình, vẫn không thấy Tần Tương đâu, ngay cả Hồ thị và Tần Triều Vũ đều đã chuẩn bị đi dự tiệc rồi nhưng Tần Tương còn chưa về, lúc này mới thật sự khiến cho mọi người lo lắng.
Hồ thị nói, "Ta bảo Vũ ma ma để ý một chút, còn chúng ta vẫn phải đến buổi tiệc thôi, tránh cho thất lễ."
Tần Sương lại nghĩ có lẽ bên phía Tần Hoan đã tìm được Tần Tương rồi nên mới đi theo đến quảng trường. Chẳng bao lâu sau Tần Hoan và Thái hậu xuất hiện, Bạch Anh cũng đứng sau lưng Tần Hoan, quả nhiên là đã đi tìm người quay về rồi. Tần Sương lo lắng nhìn sang Tần Hoan thế nhưng Tần Sương chỉ nhận được cái lắc đầu của nàng nên lại càng sốt ruột. Rốt cuộc Tần Tương bỏ đi đâu vậy?
Mặc dù nóng ruột thế nhưng yến tiệc vẫn phải tham gia, Tần Sương ngồi trên chỗ của mình mà ăn không biết ngon nữa, mà ngay cả lúc bình thường nàng cũng chẳng hứng thú gì với đám con cháu quý tộc này cả. Tối nay yến tiệc náo nhiệt hơn bao giờ hết, đàn sáo ca múa ngày một long trọng, Yến Hoài ban thưởng không ít đồ cho đám hậu bối trẻ tuổi có biểu hiện xuất sắc trong lần đi săn này. Vì được ban thưởng cho nên ai nấy cũng đều hăng hái hẳn lên.
Tần Sương lại không có tâm tư gì để xem cả, khó khăn lắm nàng mới chịu đựng được một nửa buổi. Đến giờ Vũ ma ma mới xuất hiện ở phía sau, "Phu nhan, Ngũ tiểu thư quay về rồi!"
Tần Sương vui vẻ, mặc dù đáy lòng Hồ thị có bất mãn nhưng vẫn hỏi, "Con bé đi đâu vậy?"
Vũ ma ma cười nói, "Ngũ tiểu thư nói chiều nay quay về thấy không có gì làm cho nên mới đi dạo loanh quan trong đại doanh, cuối cùng là bị lạc đường đi nên càng đi càng xa về phía sau..."
Tần Sương nghe vậy chỉ hận ban nãy không nghe lời Tần Hoan, nếu như đi tìm về phía đó sớm một chút thì tốt rồi!
Nếu như Tần Tương đã quay về rồi thì trong lòng nàng cũng buông lỏng. Hồ thị lại hỏi, "Con bé không đến buổi tiệc à?"
"Ngũ tiểu thư nói yến tiệc đã diễn ra được một nửa rồi, hiện tại đến cũng không tiện nữa cho nên chỉ ở trong lều ăn chút bánh ngọt."
Hồ thị gật đầu, đến giờ mới thấy chút hài lòng, Tần Sương cũng khẽ thở hắt ra, lúc này nàng mới bắt đầu chú ý đến những phần thưởng mà Yến Hoài ban tặng cho đám người trên quảng trường..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương