Nửa canh giờ sau, yến tiệc mới đến hồi kết, lúc vừa rời đi thì Tần Sương lập tức đi tìm Tần Hoan để báo tin Tần Tương đã quay về rồi. Sau khi về đến lều, Tần Tương còn đang nằm trên giường.
"Tỷ được lắm, suốt cả buổi chiều không thấy quay về, thật đúng là khiến người ta lo lắng chết mất!"
Tần Sương muốn vén chăn lên quấy nhiễu Tần Tương, nhưng Tần Tương lại nắm chặt lấy góc chăn rồi cười xin tha, "Ta biết sai rồi, ta biết sai rồi, muội đừng như vậy! Chiều nay ta đi nhiều quá nên bị đau chân, giờ chỉ muốn nằm nghỉ ngơi thôi."
Tần Sương nghe thấy thế thì cũng không động nữa, "Đáng đời ai bảo đi loạn, đại doanh này lớn thật nhỉ!"
Tần Tương mặt đầy ý cười, "Ngày mai phải quay về rồi, ta tranh thủ đi dạo nhiều hơn thôi."
Tần Sương lại nói, "Ta thấy chiều nay tỷ cực kỳ không vui, tỷ bị làm sao vậy? Hiện giờ vui vẻ lại chưa?"
Ý cười tràn ngập trên khuôn mặt Tần Tương, trong mắt lại có tia sáng động lòng người, nàng nghe vậy thì mặt mày lập tức ửng đỏ, "Buổi chiều là buổi chiều, ta đi một vòng xong cũng nghĩ được thông suốt rồi, hiện tại đương nhiên đã tốt lên."
Thấy nàng đỏ mặt thì Tần Sương chỉ cho rằng nàng đang nghĩ đến chuyện xấu hổ chiều nay cho nên không hỏi nhiều nữa, "Thế là tốt rồi, ta chỉ sợ tỷ gặp phải chuyện khó xử gì. Hiện tại nghĩ thông rồi thì tốt, ngày mai đã phải về kinh rồi, sau đó lập tức định ra hôn sự cho tỷ, chắc hẳn Hầu phủ cũng phải náo nhiệt một hồi."
Tần Tương chỉ là kẻ đến ở nhờ, hôn sự của nàng làm gì có chuyện tổ chức phung phí chứ? Nhưng hiện tại lại không như vậy nữa...
Đáy mắt Tần Tương ánh lên tia ngọt ngào, nàng nói thêm mấy chuyện khác xoa dịu Tần Sương. Nghĩ đến ngày mai cần phải dậy sớm cho nên hai người chỉ nói thêm mấy câu nữa rồi rửa mặt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vừa mới sáng thì toàn bộ chủ tử đã mang theo vật tùy thân bên người mình lên xe ngựa rời khỏi. Một phần Cấm vệ quân đi theo bảo hộ, phần còn lại tiếp tục ở đây để tháo dỡ và nhổ trại.
Đường về cũng giống với đường đi, buổi đêm cũng ngủ lại đúng chỗ đó. Ngồi trong xe ngựa, Tần Sương cảm thấy Tần Tương luôn cười si ngốc ngây ngô, nhưng khi hỏi thì nàng lại không nói khiến cho trong lòng Tần Sương tràn đầy hồ nghi. Suốt 2 ngày đêm này, Tần Tương không rời khỏi nàng nửa bước mới có thể khiến cho nàng yên lòng được.
Buổi chiều 2 ngày sau, đại đội đi săn đã về đến kinh thành.
Các nữ quyến tập trung ở cửa thành sau đó ai về nhà nấy, còn các quan viên lại đi theo đội nghi trượng vào cung cùng với nhóm chủ tử. Thái hậu thương xót Tần Hoan mệt mỏi nhiều ngày nên cũng phải người đưa nàng về Hầu phủ trước, lúc nàng về đến nơi thì mấy người Hồ thị cũng vừa về xong.
Tùy rằng bọn họ đi theo nhóm chủ tử vui chơi, nhưng thật sự cũng chỉ là những người bị phụ thuộc. Hai ngày lên đường không nói, mà ngay cả trong đại doanh cũng phải e dè khắp nơi, điều kiện sống lại gian khổ. Hiện tại đã về đến Hầu phủ rồi, Hồ thị cho mọi người về rửa mặt chải đầu trước, sau đó mới chuẩn bị một bàn tiệc chờ tối nay mấy người Tần Thuật quay về ăn bữa cơm đoàn viên...
Lúc Tần Hoan thay y phục xong đến Nhân Thọ đường, Tần Sương đã có mặt ở đây. Mặc dù Tần Sương vẫn mặc y phục như ngày thường nhưng lại đeo vòng ngọc mà Thái hậu ban cho trên tay.
Thấy Tần Hoan đến đây, Tần Sương lập tức giơ lên cho Tần Hoan xem. Mặc dù Tần Hoan cũng được Thái hậu ban cho rất nhiều thứ nhưng nàng không đành lòng khiến cho Tần Sương mất hứng, bởi vậy cũng khen ngợi mấy câu. Tần Sương khẽ nói, "Vòng tay vàng kia quá mức chói mắt, để đến lúc ta xuất giá lại đeo lên sau."
Tần Hoan nghe thấy liền cười không ngừng, "À, hóa ra là muốn gả cho người ta rồi!"
Tần Sương lập tức nhéo Tần Hoan một cái, "Đừng có nói bậy..."
Hai người còn đang cười đùa thì Tần Tương đi vào ngay sau lưng Tần Triều Vũ.
Tần Tương mặc một bộ váy đỏ tươi kín cổ trông cực kỳ lộng lẫy. Hồ thị liếc nhìn mấy người một cái sau đó quay sang Tần Hoan nói, "Hai đứa các con đừng nói chuyện riêng nữa, đến ăn ít bánh ngọt đi, chờ lúc nào Đại bá phụ các con về rồi bắt đầu buổi tiệc. Không biết 2 ca ca của các con tối nay có thể quay về không..."
Hồ thị vốn đang có chút lo lắng, nhưng không chờ chẳng bao lâu sau Tần Thuật đã dẫn Tần Diễm và Tần Nghiệp quay về. Trên mặt Tần Thuật đầy ý cười, 3 người rửa mặt xong thì cũng ngồi xuống.
Tần Thuật nói, "Lần này mấy đứa các con cũng chơi vui vẻ, công việc của Diễm Nhi và Nghiệp Nhi hoàn thành không tệ lắm. Ban nãy Lâm Đại thống lĩnh còn khen ngợi Nghiệp Nhi, ngay cả Từ thống lĩnh bên Cửu thành Tuần phòng doanh kia cũng nói Nghiệp Nhi là một nhân tài có thể phát huy! Nào, lần này 2 đứa các con vất vả rồi, phụ thân uống với các con một ly..."
Tần Diễm căn bản chỉ cần làm một Thế tử an nhàn, nhưng lần này hắn nhận trách nhiệm của Cấm vệ quân cho nên các Thế tử nhà khác đều cưỡi ngựa bắn tên thì hắn lại phụ trách việc đi tuần trong đại doanh. Tần Nghiệp làm trong Cửu thành Tuần phòng doanh thì lại càng vất vả hơn.
Ba người uống vào một ly xong, Hồ thị mới bảo mọi người động đũa.
"Ta thấy nước da 2 vị ca ca đều đen sạm đi rồi, lần này hoàn thành tốt công việc thì có thể được lên chức không?"
Tần Triều Vũ hỏi một câu nhẹ nhàng, nàng sắp phải làm Thái tử phi rồi cho nên đương nhiên hy vọng huynh đệ nhà mình có thể nổi trội rồi.
Tần Thuật cười nói, "Đây mới chỉ là hoành thành công việc lần này mà thôi, nếu muốn thăng chức thì còn phải là tốt những chuyện khác nữa. Chẳng qua đã có chuyện này mở đầu rồi thì vị trí sau này đương nhiên có thể dễ nói chuyện, ta cũng sẽ chú ý hơn."
Xuất thân từ thế gia hầu môn, lại chấp nhận làm việc chăm chỉ, cho dù có không lên chức thì cũng khó.
Tần Diễm lại nói, "Vẫn phải chúc mừng Cửu muội muội được phong làm Quận chúa, đây là việc vui lớn nhất!"
Tần Nghiệp cũng cười nói, "Sau này Hầu phủ chúng ta cũng có một Quận chúa rồi..."
Tần Thuật cười to, "Đúng vậy, lại uống một ly nữa đi, có thể nói Hầu phủ chúng ta liên tục có chuyện vui!"
Mọi người cùng uống 1 ly, vẻ mặt ai cũng đều là vui sướng. Tần Triều Vũ lại quan sát Tần Hoan, phong Quận chúa thì sao chứ, nàng đã được khâm định làm Thái tử phi rồi, tuyệt đối sẽ không thay đổi!
"Phụ thân, bên phía Khâm thiên giám đã định ngày chưa?"
Tần Triều Vũ hỏi đến ngày đại hôn, Tần Thuật liền trả lời, "Còn phải đợi mấy ngày nữa, thời gian này ai cũng chỉ chú ý đến chuyện đi săn."
Hồ thị cười nói, "Có lẽ là cuối hè hoặc đầu thu. Trước mắt chúng ta phải gả Tương Nhi đi đã, phải làm một hôn lễ khiến cho Tương Nhi thuận lợi vui vẻ..."
Hiện giờ đã là cuối tháng 3, đương nhiên đại hôn của Thái tử phải chuẩn bị thật lâu, ít nhất cũng cần phải tốn 3-4 tháng. Mà hôn sự của Tần Tương không thể xung đột vơi Tần Triều Vũ cho nên đương nhiên chỉ có thể gấp rút định ra hôn kỳ cho Tần Tương.
Tần Tương nghe nói như vậy thì trong lòng chợt giật thót một cái, cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì mà vẻ khó xử trên mặt ngày một sâu. Hồ thị lên tiếng, "Ngày mai mọi người cứ nghỉ ngơi một chút, đến ngày kia ta liền phái người đến nói với Tiết gia một câu, mau chóng nắm bắt thời cơ!"
Trên mặt Tần Tương không thể hiện ra điều gì, nhưng trong lòng đã hơi chua xót.
Đương nhiên không thể nào thuận lợi vui vẻ, chẳng qua là au chóng lót đường cho Tần Triều Vũ mà thôi.
Ăn một bữa cơm tối, ngoại trừ Tần Tương và Tần Triều Vũ thì những người khác đều cực kỳ sảng khoái. Trời đã tối nên sau khi dùng cơm xong thì Hồ thị liền bảo mọi người rời đi. Tần Hoan về đến Tùng Phong viện thì đã cực kỳ mệt mỏi rồi, nàng rửa mặt chải đầu xong liền lên giường nằm nghỉ.
Ngày hôm sau, lúc Tần Hoan tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, vốn muốn ngủ nướng nhưng chẳng bao lâu sau Phục Linh đã nói, "Tiểu thư! Mau dậy đi! Viên công công mang sắc phong và ban thưởng đến rồi! Còn có Thánh chỉ nữa, muốn tiểu thư phải đích thân đến tiếp chỉ!"
Tần Hoan lập tức kinh ngạc, hiện tại mới sốt ruột, nàng gọi Bạch Anh và mấy nha đầu Bán Hạ bận rộn một hồi mới chỉnh trang cho nàng xong xuôi. Lúc nàng đến tiền viện thì mọi người đều đã có mặt đông đủ rồi, Tần Hoan thấy thế liền hơi xấu hổ.
"Quận chúa, mời người tiếp chỉ..."
Viên Khánh cầm Thánh chỉ, cười tít mắt nhìn sang Tần Hoan, vừa nghĩ đã biết đương nhiên do đêm qua Tần Hoan mệt muốn chết rồi nên mới không dậy được sớm.
Tần Hoan vội vàng quỳ xuống đất, mấy người Tần Thuật cũng quỳ gối ở phía sau nàng.
Viên Khánh mở Thánh chỉ ra, "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đến chiếu viết, Tần thị Tần Hoan thông tuệ nhân đức, đoan trang hiền thục, có lòng lương thiện muốn cứu giúp chúng sinh, có lòng từ bi trắc ẩn, lập được nhiều công lao với triều đình cho nên sắc phong làm Vĩnh Từ Quận chúa. Khâm thử!"
Viên Khánh đọc xong liền gấp Thánh chỉ lại, "Quận chúa, người tiếp chỉ đi, mặc dù chỉ là một ý chỉ đơn giản thế nhưng công lao của người ai nấy đều biết. Đây là những thứ Hoàng thượng và Thái hậu, Hoàng hậu nương nương ban cho, người lệnh cho hạ nhân thu lại đi. Hiện tại người vẫn còn phải theo lão nô vào cung một chuyến, xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài..."
Hiện tại cũng không phải sớm nữa, Tần Hoan vội vàng tiếp nhận Thánh chỉ, lần này nàng vào cung đương nhiên chính là đi tạ ơn rồi.
Nàng vừa ngước lên liền thấy những món được ban thưởng này có thể nói là nhiều hơn cả ngày đó Tần Triều Vũ được ấn định làm Thái tử phi. Hôm đó Tần Triều Vũ chỉ được ban cho nhiều hơn so với quy củ một chút, còn hôm nay rõ ràng là Thái hậu muốn giữ thể diện cho nàng. Nhìn vào rương hòm bày đầy trên sân, Tần Hoan không có cảm xúc gì nhưng những người khác nhìn vào thì ngoài mặt hay trong lòng cũng đều thấy hâm mộ.
Hồ thị cũng thấy được, bà mím chặt môi, trong lòng cũng có chút không hài lòng lắm, bà liếc nhìn sang quả nhiên thấy trong mắt Tần Triều Vũ cũng đang phủ một màn sương. Hồ thị thở dài rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay Tần Triều Vũ, chỉ hy vọng Khâm thiên giám sớm một chút định ra ngày đại hôn cho Thái tử mới tốt, có thân phận của Thái tử phi rồi thì Tần Triều Vũ mới thật sự cao hơn người khác một bậc!
Tần Thuật tiến lên trước nói, "Hoan Nhi, con đi đi, trong phủ đã có chúng ta rồi."
Vào cung tạ ơn cũng là một đại sự, Tần Hoan gật gật đầu rồi đi theo Viên Khánh, còn bên cạnh nàng dẫn theo Bạch Anh.
Lên xe ngựa, đi dọc theo đường chính về phía cửa cung, khoảng 2 khắc sau mới đến nơi. Đây là xe ngựa trong cung nên đương nhiên nàng không cần phải xuống xe, mà thân phận của nàng hiện tại không giống trước kia, nên cũng không có quá nhiều quy củ ràng buộc. Vừa qua khỏi cửa cung, Tần Hoan đã thấy xe ngựa chạy hướng về phía Thọ Khang cung, đi tạ ơn chẳng phải là đến chỗ Hoàng thượng sao?
Tần Hoan vén rèm xe lên, "Viên công công, sao lại đến Thọ Khang cung trước? Hoàng thượng đang ở Thọ Khang cung sao?"
Viên Khánh nở nụ cười thâm thúy, "Đúng vậy, Hoàng thượng đang ở Thọ Khang cung."
Tần Hoan cảm thấy nụ cười này của Viên Khánh hơi kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều nữa bởi vì Yến Hoài cực kỳ hiếu thuận với Thái hậu, ông ngồi nói chuyện với Thái hậu ở Thọ Khang cung cũng không có gì là lạ. Rất nhanh xe ngựa đã dừng lại ngay trước cửa Thọ Khang cung.
Tần Hoan xuống xe, đi theo Viên Khánh vào bên trong Thọ Khang cung, đi trên con đường quen thuộc không bao lâu liền đến được chính điện. Vừa đến nơi, nàng lại phát hiện có quá nhiều hầu tỳ canh gác ở bên ngoài.
Tần Hoan cảm thấy kỳ quái nên nói luôn, "Sao thế? Hiện tại Thái hậu nương nương đang có khách sao?"
Viên Khánh mỉm cười gật đầu, Tần Hoan kinh ngạc, "Vậy ta có phải nên tránh đi không?"
Vừa dứt lời thì một giọng nói trong trẻo sảng khoái lập tức vang lên, "Chính là đang chờ ngươi! Ngươi né tránh cái gì?"
Tần Hoan vừa nghe thấy giọng nói này thì đôi mắt cũng lập tức sáng lên. Ngay lúc này, 1 bóng người xinh đẹp ăn mặc theo kiểu nam nhi bước từ phía sau bình phong ra ngoài, Tần Hoan nhìn thấy thì gần như ngừng thở. Mặc dù nàng kinh ngạc thế nhưng nụ cười lại không kiềm chế được mà nở rộ nơi khóe môi, "Ngươi về kinh lúc nào thế? Sao lại không có ai nói cho ta biết vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương