Lúc Phục Linh tràn đầy nước mắt cầm lồng chim quay về thì Tần Hoan đang ngồi nói chuyện với Tần Sương.

Phục Linh xông thẳng vào cửa chính, đi đến buồng sưởi liền quỳ xuống, "Tiểu thư! Nô tỳ có tội! Nô tỳ có tội, tiểu thư... con chim chết rồi, nô tỳ có tội..."

Nước mắt Phục Linh tuôn xuống như mưa, lời nói của nàng càng khiến Tần Hoan và Tần Sương hoảng sợ.

Tần Hoan đứng phắt dậy, vừa đi đến trước mặt Phục Linh nhìn thì thấy con chim đã phơi xác bên trong lồng, từ lâu đã không còn sự sống. Tần Hoan cầm lồng sắt lên, vừa nhìn vừa hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Phục Linh khóc lóc, "Hôm qua tiểu thư nói treo lồng chim trong vườn thì càng tốt hơn cho nên sáng sớm hôm nay nô tỳ thấy thời tiết tốt nên mới mang lồng sắt đến đó treo. Lúc đó trong vườn không có ai, nô tỳ lại có việc phải làm cho nên chỉ nhìn nó một lúc liền rời đi. Ban nãy nô tỳ thấy mặt trời lên cao nên định quay lại xem xem đồ ăn thức uống của nó có đầy đủ không, nhưng vừa đến đã thấy con chim không còn nhúc nhích nữa rồi..."

Phục Linh khóc hu hu, con chim này là của Hoàng tử Điện hạ trong cung, hơn nữa nàng cũng đã chăm sóc tỉ mỉ nhiều ngày như vậy.

Con chim nhỏ mặc dù không thể nói chuyện, nhưng mỗi ngày hót líu lo thì nàng cũng không phải không có chút tình cảm nào. Hiện tại nó chết đột ngột như vậy khiến cho Phục Linh cảm thấy có một hơi kìm nén lại trong ngực, vừa đau khổ vừa sợ hãi.

"Tất cả là do nô tỳ, nô tỳ nên phái một tiểu nha đầu đến trông coi lồng chim, nhưng do trước đây nô tỳ nhìn thấy thợ thủ công trong phủ cũng chỉ treo lồng chim ở dưới bóng cây mà thôi. Con chim đang yên ổn, không biết tại sao lại..."

Phục Linh càng nói thì nước mắt càng nhiều, "Tiểu thư, đều là do nô tỳ, người trừng phạt nô tỳ đi."

Tần Hoan không để ý đến mấy lời Phục Linh nói, nàng mở lồng ra cầm lấy thi thể con chim. Thân thể nho nhỏ đã cương cứng, nằm im lìm trong lòng bàn tay Tần Hoan. Tần Hoan càng nhíu chặt lông mày, nàng đặt lồng xuống xem xét con chim, vừa nhìn liền thấy trong hốc mắt nó có mấy vết xuất huyết rất rõ ràng. Nàng lại phất phất lông trên người nó, vẻ mặt càng tỏ ra lạnh lùng, "Hôm nay có những người nào đi ngang qua vườn hoa?"

Phục Linh không phải ứng kịp, còn Bạch Anh lại bước lên phía trước nói, "Tiểu thư, chuyện này để nô tỳ đi hỏi thăm."

Tần Hoan gật đầu, Bạch Anh liền xoay người rời khỏi còn Phục Linh lại ngây người, "Tiểu thư, làm sao thế?"

Tần Sương đi đến trước mặt Tần Hoan, "Sao lại thế? Con chim này là..."

"Là bị người ta bóp chết." Tần Hoan vừa lên tiếng thì giọng nói đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Phục Linh hoảng sợ, "Bị người ta bóp chết? Chuyện này sao có thể chứ, ai chẳng biết đây là chim trong viện của tiểu thư?"

Tần Sương đảo mắt, "Trong phủ này cũng không phải ai nấy đều kính nể tiểu thư nhà ngươi, huống hồ lại không bắt được tận tay nên bọn họ luôn luôn có thể thề thốt mà phủ nhận. Haizz, đáng tiếc cho con chim nhỏ này, đột nhiên không còn nữa khiến cho ta hơi không quen."

Mạng của 1 con chim đương nhiên không thể sánh được với mạng người, nhưng đã biết là chim nàng nuôi lại còn bóp nó chết tươi. Hành vi cỡ này khiến cho trong lòng Tần Hoan tràn lên một cơn tức giận, thậm chí còn sắp bùng nổ rồi.

Con chim nhỏ này chính là của Cửu Điện hạ, nếu như nói cho thằng bé chim chết rồi thì chắc chắn nó sẽ rất buồn.

Chỉ một lúc sau Bạch Anh đã từ bên ngoài quay về, "Tiểu thư, nô tỳ hỏi qua rồi, ngoại trừ vài hạ nhân cần phải đi qua vườn hoa lúc làm việc thì cũng chỉ còn có Bát tiểu thư..."

Tần Hoan vừa nghe liền lập tức chau mày, đúng vậy, trong toàn bộ Hầu phủ thì còn có ai to gan hơn Tần Triều Vũ được? Tần Triều Vũ là Thái tử phi tương lai, nàng muốn làm gì thì sẽ làm cái đó, chỉ là một con chim mà thôi, bóp chết thì có sao chứ?

Vẻ mặt Tần Sương khẽ biến, "Chẳng lẽ là Bát muội muội? Nếu là như vậy thì thật sự không tiện truy cứu rồi."

Tần Hoan híp híp mắt, "Phải, không tiện truy cứu, chỉ là một con chim nhỏ thôi, chẳng là gì trong mắt tỷ ấy cả!"

Tần Sương mím môi, "Thiệt thòi lần này chúng ta chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là một con chim, không phải cái gì lớn..."

"Nuốt vào?" Tần Hoan cười lạnh rồi nhìn sang Bạch Anh, "Bạch Anh, đi tìm Vũ ma ma, nói là com chim mà Cửu Điện hạ đưa đến đã bị người ta bóp chết nên tất cả những người đi qua vườn từ sáng nay đến giữa trưa đều phải gọi đến hỏi một lần."

Tần Sương hơi kinh ngạc, "Muội định làm gì? Bọn họ chắc chắn sẽ không nhận tội."

Vẻ mặt Tần Hoan rét lạnh, "Ta đây cũng tuyệt đối không thể để cho chuyện này cứ trôi qua như vậy. Hôm nay bóp chết chim của ta nuôi, ngày mai lại muốn là gì ta nữa?" Nói đến đây Tần Hoan khẽ hất hàm, "Ta nhớ rõ tỳ nữ bên phía Bát tiểu thư kia cũng giống hệt với tiểu thư nhà mình..."

Tần Sương nghe thấy câu này thì nhất thời không hiểu được, Bạch Anh đã đi ra ngoài tìm Vũ ma ma, Tần Hoan lại thả con chim vào trong lồng rồi nhìn Phục Linh vẫn đang quỳ dưới đất nói, "Đứng dậy đi, lau sạch nước mắt cho ta, chúng ta đến chính viện."

Lúc Tần Hoan và Tần Sương đến chính viện thì Hồ thị và Vũ ma ma đều đứng cùng nhau, nhìn thấy Phục Linh với 2 tròng mắt đỏ ửng xách lồng chim đi ở phía sau thì Hồ thị liền chau mày tiến lên, "Hoan Nhi, đang yên ổn sao nó lại chết rồi?"

Vẻ mặt Tần Hoan hoàn toàn đông lạnh, lại có chút cực kỳ sốt ruột, "Đại bá mẫu, con chim này chính là vật mà Cửu Điện hạ yêu thương, nói trong cung quá chật hẹp cho nên mới bảo con mang về nuôi dưỡng giúp. Hiện giờ đang yên ổn lại chết đi khiến cho con thật sự không thể bỏ qua được."

Hồ thị nói luôn, "Đây là đương nhiên..."

Cửu Điện hạ mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng lại được Thái hậu thương yêu, huống hồ Cửu Điện hạ không còn mẫu thân nữa nên cũng cực kỳ đáng thương, có được một con thú nhỏ để nuôi dưỡng cũng không phải là dễ dàng gì. Chuyện con chim này chết nếu như truyền vào trong cung thì không biết Điện hạ sẽ ầm ĩ đến mức nào.

Hồ thị lại nói "Ta đã cho người đi gọi những hạ nhân hôm nay đi ngang qua vườn đến đây, thẩm vấn kỹ càng một chút là được."

Khóe môi Tần Hoan lại tràn ra một nụ cười lạnh, "Không cần phải thẩm vấn, chỉ cần tìm ai có mùi hương hoa hồng trên người là được."

Hồ thị và Vũ ma ma cùng sửng sốt, Tần Hoan cầm lấy lồng sắt kia lên rồi lấy thi thể con chim giơ lên phía trước, Đại bá mẫu, người ngửi một cái sẽ hiểu..."

Hồ thị vốn hơi chán ghét thi thể con chim kiam nhưng Tần Hoan đã nói như vậy thì bà cũng không thể không nghe theo. Bà khẽ ngửi vài cái quả nhiên trên người con chim này vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt.

Tần Hoan nhìn vào Hồ thị rồi nói, "Con trước giờ không dùng đến cánh hoa hồng, cũng không dùng hương cao hoa hồng cho nên người trong viện con cũng chưa bao giờ dùng đến những thứ này. Con chim này được người trong viện con chăm sóc, mà hiện tại trên người nó lại dính vào mùi hoa hồng cho nên có thể thấy được đã có người khác chạm vào nó. Người nào chạm vào nó thì cũng chính là hung thủ đã bóp chết nó."

Hồ thị âm thầm rùng mình, hương cao hoa hồng đương nhiên bà biết, Tần Triều Vũ là người thích nhất dùng hương cao hoa hồng!

Hồ thị cảm thấy không ổn lắm, bà liếc nhìn thi thể con chim theo bản năng, "Thế... thế này sao có thể chứng minh được là bị người ta bóp chết?"

Tần Hoan lập tức vén lông chim lên, "Trên người con chim có mấy dấu vết bầm tím, hốc mắt còn có vết máu, nếu Đại bá mẫu không tin thì con có thể tách miệng nó ra, hoặc là con còn có thể mổ người nó ra nhìn thử, nhất định là ngũ tạng của nó đều đã bị bóp nát cả rồi."

Hồ thị nghe xong mà lông tơ dựng đứng, vậy mà bà quên mất Tần Hoan am hiểu nhất là chuyện gì rồi...

Hồ thị lập tức không cần phải nhiều lời nữa, lúc này ma ma quản sự bên cạnh bà liền dẫn theo hơn 10 hầu nô đi đến. Những hầu nô này hoặc là vẩy nước quét nhà ở hoa viên, hoặc là chăm sóc hoa cỏ, đều đi qua lại hoa viên trong khoảng nửa ngày này.

Đợi đến khi mọi người đứng ổn định rồi Tần Hoan mới liếc nhìn Bạch Anh một cái, Bạch Anh lập tức tiến lên đi kiểm tra từng người, cuối cùng Bạch Anh lại hơi thất vọng nói, "Tiểu thư, không ai có mùi hoa hồng trên người cả..."

Tần Hoan đảo mắt, "Vậy là vẫn còn có người nữa đến hoa viên mà bọn ta không biết, những người này không biết ta đã phát hiện ra mùi hoa hồng cho nên sẽ không cố tình lau đi mùi hương đó. Bạch Anh, còn có ai đi qua hoa viên nữa không? Tiếp tục đi điều tra."

Bạch Anh chần chừ giây lát, "Tiểu thư, sáng nay Bát tiểu thư cũng dẫn theo người đến hoa viên."

Vẻ mặt Hồ thị liền có chút khó coi nhưng lại chỉ có thể cười lạnh, "Hoan Nhi à, nhất định là Triều Vũ sẽ không làm chuyện này đâu. Tính cách nó như vậy, ngay cả con kiến cũng không đành lòng giẫm chết..."

Tần Hoan nghe câu này chỉ cười lạnh trong lòng, "Đại bá mẫu, Bát tỷ tỷ đương nhiên rốt, nhưng nha đầu trong viện tỷ ấy thì chưa chắc. Chuyện này liên quan rất lớn, vẫn nên mời Bát tỷ tỷ đến đây hỏi một câu đi, có như vậy thì sau này Cửu Điện hạ hay Thái hậu hỏi đến thì con cũng sẽ có câu trả lời thỏa đáng..."

Hồ thị cười cười, đảo mắt mấy vòng, nếu như Thái hậu hỏi, Tần Hoan lại nói với Cửu Điện hạ là con chim không biết bị người nào trong phủ bóp chết vậy thì chắc chắn Thái hậu sẽ trách tội lên đầu toàn bộ Hầu phủ. Mà nếu như tìm ra được người khởi xướng, lại có một lý do đàng hoàng, hoặc là dỗ được Tần Hoan không nói chuyện này ra ngoài thì mới có thể mang chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Hồ thị thở dài, "Vậy cũng được, Vũ ma ma..."

"Bạch Anh, em đi mời Bát tiểu thư đến đây."

Hồ thị vốn muốn căn dặn Vũ ma ma, nhưng Tần Hoan lại ngắt lời bà sai Bạch Anh đi mời, đương nhiên là không muốn để Vũ ma ma báo trước cho Tần Triều Vũ một bước.

Trong lòng Hồ thị hơi bất mãn, thế nhưng hiện tại thân phận của Tần Hoan đã khác cho nên ngay cả bà cũng không thể công khai đàn áp nàng được, huống hồ trong việc này Tần Hoan là người bị hại, nàng gấp gáp một chút cũng là đương nhiên.

Hồ thị hơi sốt ruột khi phải chờ đợi trong chính viện, nếu những người khác không còn hiềm nghi thì cũng nên cho giải tán đi.

Rất nhanh Tần Triều Vũ đã dẫn theo 4 nha đầu đến chính viện, "Mẫu thân, bảo con đến đây làm gì?"

Tần Triều Vũ không biết gọi nàng đến để làm gì, nhưng vừa dứt lời nàng đã nhìn thấy được cái lồng cùng với con chim ở bên trong, con chim đó lại rõ ràng đã chết rồi...

Hồ thị cười khổ, "Muội muội con giúp Cửu Điện hạ nuôi dưỡng con chim, nhưng hôm nay nó lại bị người ta bóp chết. Sáng sớm nay lồng chim đã được treo ở trong vườn cho nên vừa rồi ta đã gọi hết những người hôm nay đi ngang qua vườn hoa để tra hỏi nhưng đều không phải thủ phạm. Sau đó Bạch Anh nói sáng nay con cũng đi qua vườn cho nên mới gọi con đến đây."

Tần Triều Vũ lập tức hiểu ra, vì thế liền biến sắc mặt, "Mẫu thân! Chẳng lẽ người cho rằng con bóp chết con chim này hay sao?"

Đương nhiên Hồ thị lắc đầu, Tần Triều Vũ nhìn Tần Hoan nói, "Chẳng lẽ Cửu muội muội hoài nghi ta?"

Tần Hoan khẽ cong môi, "Ta đã có chứng cứ, chỉ cần lần theo chứng cứ rồi tìm người là được. Mỗi một người đi qua vườn ta đều hoài nghi."

Tần Triều Vũ dựng thẳng lông mày, "Ngươi đang nói cái gì? Ngươi lại có chứng cứ gì?"

Tần Hoan liếc nhìn lồng chim, "Trên người con chim này có mùi hoa hồng, chỉ cần xem xem những ai đi ngang qua vườn hoa mà trên người có mùi hoa hồng thì sẽ biết..."

Tần Hoan nói xong liền liếc nhìn Bạch Anh một cái, Bạch Anh tiến đến gần mấy người Tần Triều Vũ, vừa hít thở mấy cái liền xoay người lại nói, "Tiểu thư, trên người Bát tiểu thư và mấy cô nương Mặc Ý đều có mùi hoa hồng."

Tần Hoan híp mắt, "Ồ? Vậy thì phải mời Bát tỷ tỷ giải thích rồi."

Tần Hoan nói đến đây thì ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía mấy người Mặc Ý, 3 hầu tỳ đằng sau vốn dĩ vừa nghe thấy lời này thì cảm thấy bất mãn nhưng sau đó lại dùng ánh mắt tố cáo mà nhìn lẫn nhau. Nhưng chỉ riêng Mặc Ý là cúi đầu không nhìn ai cả, đôi tay đặt ở trước người, cực kỳ căng thẳng.

Tần Triều Vũ là viên minh châu trong phủ, cho nên mấy đại nha đầu trong phủ cũng được đối đãi cực kỳ tốt. Hương cao hoa hồng vốn dĩ là một vật cực kỳ quý trọng, nhưng Tần Triều Vũ cảm thấy nha đầu hầu hạ mình cũng phải tài mạo song toàn cho nên thường xuyên ban thường những thứ này cho mấy người của mình. Cả 4 đại nha đầu này, trên người ai cũng đều ngát hương thơm, có như vậy thì mới làm nổi bật lên sự quốc sắc thiên hương của nàng.

Người bình thường nếu chỉ bôi hương cao bừa bãi thì sẽ không đến mức lưu lại mùi vị rất lâu không tiêu tán, nhưng Tần Hoan lại cứ muốn dùng điểm này để chỉ trích Tần Triều Vũ. Mà chỉ cần quan sát 1 vòng thì hiện tại nàng đã biết người bóp chết con chim là ai rồi.

Ánh mắt Tần Triều Vũ cực nhanh liếc nhìn Mặc Ý một cái, người ở chung với mình sớm chiều nên đương nhiên nàng nhận ra Mặc Ý đang căng thẳng không thôi. Sáng nay sau khi đến vườn hoa xong thì Mặc Ý là người cuối cùng quay về, lúc đó nàng ta ở lại trong vườn để làm gì thì giờ không cần phải nói cũng biết rồi. Nhưng Mặc Ý là nha đầu của nàng, sao nàng có thể để cho Tần Hoan xử lý được chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện