Tần Triều Vũ hất hàm, "Có mùi hoa hồng thì thế nào? Trong phủ có hoa hồng, cũng có thợ thủ công tự mình làm hương cao hoa hồng, đầu bếp nữ trong nhà bếp cũng dùng hoa hồng làm điểm tâm nên khi đi hái hoa thì trên tay chắc chắn sẽ dính lại mùi hương. Chỉ dựa vào điểm này đã đổ tội lên đầu nha hoàn của ta thì quá là già mồm át lẽ phải rồi!"

Tần Hoan thừa biết Tần Triều Vũ sẽ lý luận bao che nên nàng liền nở nụ cười lạnh, "Một khi đã như vậy thì Bát tỷ tỷ cứ đến hỏi thử xem hôm nay trong bọn họ có ai đến vườn hoa mà không thành thật khai báo hay không. Trong cả Hầu phủ này, nếu như theo lời Bát tỷ tỷ nói thì bất cứ tiểu nha đầu nào cũng dám tùy tiện bóp chết con chim mà Cửu Điện hạ yêu thương hay sao?"

Tần Triều Vũ chau mày, "Ai biết được đây là con chim mà Cửu Điện hạ yêu thương chứ?"

Tần Hoan cười cực kỳ đoan trang, "Cho dù không biết là đồ của Cửu Điện hạ thì trên dưới cả phủ này cũng nên biết đó là chim của ta. Nếu như không thể động chạm được đến Cửu Điện hạ thì chim của ta cũng có thể tùy tiện bóp chết sao?"

"Ngươi..." Tần Triều Vũ nhất thời nghẹn họng, mặc dù trong lòng nàng chướng mắt Tần Hoan thế nhưng lời này tuyệt đối không thể để cho bên ngoài nghe thấy. Còn chưa kể hiện tại Tần Hoan đã được ngự phong làm Vĩnh Từ Quận chúa...

Hồ thị mắt thấy 2 người sắp gây gổ, mà Tần Hoan một khi đã ra quyết định thì sẽ không nhượng bộ cho nên liền tiến lên trước nói, "Được rồi được rồi, việc này đúng là không thỏa đáng, cho dù là chim của ai thì cũng không thể cứ bóp chết như vậy được."

Hồ thị liếc một cái nhìn sang mấy người Mặc Ý, "Sáng nay các ngươi ai đi theo tiểu thư ra vườn hoa?"

Mặc Ý run rẩy do dự một chút, sau đó mới tiến lên trả lời, "Phu nhân, là nô tỳ..."

Ánh mắt Hồ thị lập tức sắc bén, "Vậy ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Mặc Ý ngước mắt lên nhìn thoáng qua Tần Triều Vũ rồi nói, "Sáng nay lúc tiểu thư ra vườn thì thấy được con chim này, nó hót líu lo ầm ĩ mọi người khiến cho tiểu thư không còn tâm tình đi dạo vườn nữa nên đã lập tức quay về. Lúc, lúc nô tỳ đi theo còn nhìn thấy Trân Nhi ở lại phía sau mãi, nếu như nói... có lẽ là nàng..."

Tần Triều Vũ chau mày, sáng nay Trân Nhi đã theo kịp nàng ngay từ đầu, người mãi sau mới trở về rõ ràng chính là Mặc Ý.

Cho dù biết lời Mặc Ý nói chính là nói dối, nhưng Mặc Ý cũng là đại nha đầu của mình cho nên Tần Triều Vũ vẫn im lặng không lên tiếng.

"Người đâu, gọi Trân Nhi đến đây..."

Hồ thị ra lệnh, Tần Triều Vũ liền nói, "Mẫu thân khoan đã, Trân Nhi là nha đầu của cô nương, nếu như việc này là do Trân Nhi g ây ra thì bản thân con quay về thẩm vấn tra xét là được. Nếu đúng thật sự là nàng ta thì con sẽ cho người bán ra ngoài."

Nói xong Tần Triều Vũ lạnh lùng nhìn sang Tần Hoan, "Yên tâm, ta biết rõ đạo lý nếu làm sai thì phải bị phạt, mặc dù là người của ta thì ta cũng sẽ không làm việc thiên vị. Người của ta để bản thân ta xử lý, Cửu muội muội nghĩ thế nào?"

Tần Hoan cười nhạo một tiếng, sau đó nụ cười cũng trở nên dịu dàng, "Bát tỷ tỷ là người sắp làm Thái tử phi, ta đương nhiên tin tưởng Bát tỷ tỷ sẽ công bằng, Trân Nhi kia chẳng qua cũng chỉ vì nghĩ cho Bát tỷ tỷ cho nên mới hạ thủ như vậy, thật sự không đến mức phải bán ra ngoài. Có điều... nô tỳ dù sao cũng chỉ là nô tỳ, cho dù có cảm thấy con chim này không tốt thì cũng nên phải báo cáo cho Bát tỷ tỷ sau đó mới được đi xử lý, đằng này lại khăng khăng làm theo ý mình như vậy thì làm gì còn đặt Bát tỷ tỷ trong mắt nữa? Một người tín nhiệm nhất bên cạnh Bát tỷ tỷ đã như vậy rồi, huống hồ lại là những người khác? Bát tỷ tỷ sau này muốn ngồi vững chức Thái tử phi trong Đông cung, nếu như thật sự chiều hư hạ nhân thì chưa chắc lại còn có thêm người lừa gạt Bát tỷ tỷ chuyện gì nữa..."

Tần Hoan càng nói thì vẻ mặt Mặc Ý càng căng thẳng, mà trên mặt Tần Triều Vũ cũng tràn đầy tức giận.

Nàng biết Tần Hoan đã nhìn ra, mà Tần Hoan không muốn để Trân Nhi phải nhận tội thay cho nên nói câu này rõ ràng là đang châm biếm nàng và Mặc Ý. Tần Triều Vũ hít vào một hơi, "Người của ta đương nhiên ta tin tưởng, ngươi không cần phải bận tâm cho ta."

Tần Hoan chỉ chỉ vào lồng chim, Phục Linh lập tức mang lồng chim ra ngoài, Tần Hoan liền nói, "Đương nhiên ta không bận tâm vì Bát tỷ tỷ, con chim này đã chết rồi, ta còn phải nhọc lòng xem chuyện này nói thế nào..."

Hồ thị vội nói, "Hoan Nhi, việc này... vẫn nên việc lớn hóa nhỏ đi thôi."

Tần Hoan mỉm cười, "Đại bá mẫu yên tâm, việc này con tạm thời giấu xuống đã, lúc nào có thời cơ thích hợp lại nói sau."

Hồ thị nghe thấy giọng Tần Hoan thay đổi thì lập tức thở hắt ra, Tần Hoan nhún người cáo từ Hồ thị sau đó dẫn theo người của mình cùng với Tần Sương ra cửa. Vừa đi khỏi chính viện thì Tần Sương liền thở dài, "Trời ạ, lá gan muội lớn thật sự, vậy mà lại dám đứng đối chất với Bát muội muội. Bát muội muội như vậy đến chính ta nhìn vào còn thấy sợ hãi..."

Tần Triều Vũ từ nhỏ được bảo bọc mà lớn lên nên luôn cao cao tại thượng, tự cho mình là đúng. Trên người nàng một khi đã bộc phát khí thế giương cung bạt kiếm thì đúng thật khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi, nhưng Tần Hoan trước giờ cũng không hề e sợ nàng ta. Trước giờ nàng đã nhiều lần nhường nhịn sự nghi ngờ cũng như lời nói bén nhọn của Tần Triều Vũ, để cho đến bây giờ ngay cả 1 nha hoàn của Tần Triều Vũ cũng dám khi dễ lên đầu Tần Hoan, cứ như vậy mãi thì sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa? "Có một vài người, tỷ càng sợ hãi thì người đó sẽ càng cảm thấy bản thân mình không hề sai."

Giọng nói Tần Hoan lạnh nhạt khiến cho Tần Sương nuốt vào một ngụm nước miếng, ánh mắt nàng nhìn Tần Hoan lại càng sùng bái hơn nữa rồi.

...

Tần Triều Vũ vừa vào cửa, xoay người lại liền lập tức giáng cho Mặc Ý một cái tát.

Mặc Ý ôm mặt rồi lập tức quỳ xuống đất, "Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ nghĩ đến lần trước người bị Thái tử Điện hạ răn dạy thì trong lòng thật sự phẫn nộ, cho nên mới..."

Tần Triều Vũ híp mắt, cơn tức giận bốc lên từ trong mắt, "Bởi vì phẫn nộ? Bởi vì ta? Ngươi thật sự to gan! Tần Hoan nói không sai chút nào, ngươi dám không hỏi han gì ta mà dám tự mình xử trí? Từ lúc đó đến giờ đã qua thời gian hơn nửa ngày, ngươi có nói cho ta biết chuyện này không? Nhìn thấy Tần Hoan nắm được cán chuôi của bọn ta, ngươi không biết như thế là rất sỉ nhục hay sao?"

Mặc Ý quỳ rạp xuống đất, "Nô tỳ không nói bởi vì nô tỳ cảm thấy được con chim kia chỉ là một chuyện nhỏ, nên nô tỳ chỉ âm thầm xả giận cho người thôi. Nô tỳ tuyệt đối không dám có ý lừa gạt tiểu thư! Tiểu thư, người đừng nghe Cửu tiểu thư nói bậy, nô tỳ tuyệt đối không hề..."

Tần Triều Vũ cười lạnh một tiếng, "Tuyệt đối không có? Tự ngươi gây ra chuyện này nhưng lại đổ thừa cho Trân Nhi gánh tội thay? Hôm nay ngươi đã dám khiến cho Trân Nhi gánh tội thay thì ngày mai chẳng lẽ ngươi sẽ không bán đứng chủ tử của ngươi?"

Tần Triều Vũ là thật sự tức giận, nàng không ngờ Mặc Ý vậy mà lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn đến như vậy. Trước giờ nàng hoàn toàn không để bụng chuyện con chim kia, nhưng bóp chết nó rồi lại bị đối phương tóm được cán chuôi thì liệu có gây ra được chút tổn thương nào cho Tần Hoan không?

"Không không không! Tiểu thư! Nô tỳ không dám! Nô tỳ tuyệt đối không dám... Nô tỳ chỉ là sợ hãi... Nô tỳ vẫn còn phải vào cung cùng với tiểu thư, còn phải theo tiểu thư làm tùy tùng. Nếu so sánh thì Trân Nhi không thể hữu dụng được như nô tỳ, cho nên..."

"Tốt thật nhỉ! Ngươi đúng là quá lợi hại rồi!" Tần Triều Vũ bị Mặc Ý nói làm cho tức nghẹn cả ngực, lời này của nàng ta cũng không phải là không có lý, nhưng một khi đã nói ra miệng rồi thì lại cho thấy kẻ làm nô tỳ như nàng ta đã quá tự cho là đúng rồi...

"Chẳng lẽ một chủ tử như ta nhất định phải có ngươi vào cung cùng mới được sao? Những người khác ta đều không thể dùng ư? Chỉ dựa vào hành vi lén trả thù của người thì ta tuyệt đối sẽ không mang ngươi vào cung! Cút ra ngoài!"

Mặc Ý ngây ngốc một lúc sau đó mới kéo kéo tay áo Tần Triều Vũ, "Tiểu thư, nô tỳ đã đi theo người bao nhiêu năm rồi, chưa từng làm sai chuyện gì, hiện giờ mới chỉ làm sai 1 chuyện này thôi, cầu xin người, nô tỳ cầu xin người đừng vứt bỏ nô tỳ!"

Tần Triều Vũ giật lại váy áo của mình rồi chỉ chỉ vào mấy nha đầu đứng bên cạnh, "Các ngươi đứng thất thần làm gì! Còn không kéo nàng ta ra ngoài? Từ hôm nay trở đi ngươi cứ ở yên trong phòng mình, bớt ra ngoài làm chướng tai gai mắt ta!"

Mặc Ý bắt đầu gào khóc, "Tiểu thư, tiểu thư... Nô tỳ biết sai lầm rồi, van cầu tiểu thư..."

Tần Triều Vũ xoay người 1 mình bước vào trong phòng, vẻ mặt lạnh lẽo như băng tuyết. Mặc Ý đúng thật là đã đi theo nàng nhiều năm, nhưng nếu Mặc Ý nói cho nàng biết chuyện này sớm hơn thì nàng cũng không đến mức tức giận như vậy. Nhưng bởi vì ban đầu Tần Hoan làm khó dễ, sau đó mới biết chuyện do Mặc Ý lén lút gây ra cho nên đáy lòng nàng cứ như bị gai đâm. Tần Hoan căn bản là dùng tay của Mặc Ý để đánh vào mặt nàng!

Tần Triều Vũ vừa cười lạnh vì lòng dạ của Tần Hoan, lại vừa hận vì sự ngu xuẩn của Mặc Ý. Nhớ đến nụ cười đoan trang giả tạo kia của Tần Hoan thì nàng càng cảm thấy bản thân mình bị giễu cợt. Tần Triều Vũ không ngừng hít thở sâu, chỉ có như vậy thì mới có thể áp chế được cơn tức giận với Tần Hoan xuống.

Hôn kỳ của nàng sắp đến rồi, lúc này tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện! Tuyệt đối không thể!

...

Sau khi chôn cất con chim ở trong vườn hoa của Tùng Phong viện, Tần Sương nói, "Giờ biết phải làm sao đây, chỉ là một con chim nhỏ mà thôi, cũng không thể nào thật sự bắt nô tỳ kia đi buộc tội..."

Tần Hoan thở dài, "Với tính cách của Cửu Điện hạ thì việc này trước tiên vẫn không nên để cho thằng bé biết. Ban đầu nó vốn là muốn nuôi dưỡng con chim bên ngoài cho nên cũng không muốn mang về, trước mắt cứ giấu diếm nó đi."

Tần Sương khẽ thở phào, "Cũng may, ta còn tưởng thật sự mấy ngày nữa phải mang chim về cung rồi."

Tần Hoan nói lời không rõ khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Nhưng nếu nàng không nói thế thì Hồ thị và Tần Triều Vũ sao có thể kiêng dè được?

Thế gian này, thân phận địa vị, quyền thế phú quý thật sự đều hữu dụng hơn tất cả mọi thứ.

Phục Linh đứng bên cạnh khóc lóc, "Đúng là quá đáng mà, thật sự là quá đáng, một người lớn như vậy mà lại xả giận lên trên con chim nhỏ. Lúc nhóc con này đến đây, nô tỳ chăm sóc đêm ngày chỉ sợ nó chết, sau này sống được rồi, nô tỳ còn cho rằng về sau trong viện này lại có thêm một nhóc con làm ầm ĩ. Nhưng không ngờ... vậy mà lại bị đám người này bóp chết!"

Tần Hoan thấy Phục Linh khóc lóc thương tâm thì cũng thầm thở dài rồi kéo kéo tay Phục Linh, "Được rồi, nếu em thích thì ra ngoài mua 2 con về nuôi đi, chuyện này không thể thật sự náo loạn đến chỗ Thái hậu được. Mặc dù Thái hậu sẽ đau lòng vì chúng ta bị bắt nạt nhưng cũng sẽ không thể thật sự làm gì chỉ vì một con chim nhỏ, huống hồ nháo càng lớn thì lợi bất cập hại."

Phục Linh đương nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng càng hiểu thì càng cảm thấy trong lòng đau đớn.

Tần Sương thở dài, "Được rồi Phục Linh, ta thấy Bát muội muội tức giận như vậy thì trở về chắc chắn Mặc Ý kia đã phải chịu giáo huấn rồi. Trong mắt đám người quyền quý thì một kẻ nô tỳ đều có thể tùy tiện dùng gậy đánh chết, huống hồ chỉ là một con chim. Hiện tại con chim này là của Cửu Điện hạ, Cửu muội muội lại được phong làm Quận chúa cho nên Đại bá mẫu mới xử trí việc này. Nếu như là lúc chúng ta vừa mới vào kinh, đừng nói là con chim mà ngay cả mấy người các ngươi, Đại bá mẫu tìm đại một lỗi sai rồi nói bán ra ngoài thì ai có thể ngăn cản được?"

Phục Linh ban đầu là đau buồn vì con chim, nhưng lúc này lại thương xót cho chính mình. Nàng nhớ đến những tháng ngày khổ sở trước đây sống ở Cẩm Châu thì lại càng khó chịu, trước đây Tần Hoan cũng là kim chi ngọc diệp, là đích tiểu thư dòng chính của Nhị phòng, thế nhưng lại phải trải qua những tháng ngày như vậy, suýt chút nữa đã không còn tính mạng nữa rồi. Nghĩ đến đây, Phục Linh mới ngừng khóc, "Haizz, nô tỳ cũng chỉ là quá cảm tính thôi, mới sống được chút tháng ngày vui vẻ nên nô tỳ mới thấy thương xót cho con chim nhỏ. Nếu là những ngày tháng khổ sở trước đây của nô tỳ và tiểu thư thì nếu như thấy một con chim chết rồi có lẽ lại còn nướng nó lên ăn nữa."

Tần Sương nghe thấy Phục Linh nhắc đến chuyện trước kia thì lại thấy hơi chột dạ, nhưng đến khi Phục Linh nói đến câu sau cùng kia thì lại không nhịn được mà phì cười, "Ngươi cái nha đầu này, đúng là dám nói thật..."

Phục Linh chun chun mũi rồi thì thầm, "Lúc đó đến cả giọt nước sôi cũng không có, có thịt ăn cũng phải nướng lên."

Tần Hoan cũng nghe thấy nên liền cười không ngừng, chỉ chỉ vào trán Phục Linh, "Muốn ăn thịt rồi à? Vậy tối nay bảo phòng bếp làm một chút là được, an ủi an ủi quãng thời gian vất vả này của em!"

Phục Linh xấu hổ nói, "Thật sự thì nô tỳ vẫn còn thương tâm mà, sao có thể ăn uống thả cửa được chứ!" Dứt lời nàng lại nói, "Có điều nếu tiểu thư thật sự muốn khao thưởng nhóm nô tỳ vậy thì để nô tỳ đi phân phó..."

Tần Sương nghe thấy liền cười to, "Cửu muội muội, muội nhìn Phục Linh kìa, đến kinh thành rồi liền béo lên một vòng, vậy mà vẫn còn muốn ăn!"

Bạch Anh cũng cười, mấy người Bán Hạ vốn nhìn thấy con chim bị chết rồi thì lại vừa thương tâm vừa sợ hãi nhưng nghe thấy thế liền nở nụ cười. Thấy mọi người đều vui vẻ thì Tần Hoan mới thở phào rồi khẽ nở cong môi cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện