Hắn hỏi qua Giải Trĩ, Giải Trĩ nói cho hắn biết, sau khi cảnh giới đạt tới sơ vân, thân thể của hắn đã bắt đầu cải biến. Mà khiến người ta kinh ngạc là, bất luận ngày trước Tề Nhạc bị thương nặng cỡ nào, ngày hôm sau hắn sẽ sinh long hoạt hổ, tuy thân thể của hắn từ máu tím hay màu tím xanh, thì hắn không có ý định buông bỏ buổi huấn luyện nào cả.

Thần thú Kỳ Lân, trời sinh chính là chiến đấu giả nhất trong viễn cổ hung thú, mà tiềm lực của nhân loại, chính là vô hạn. Dưới tình huống hai bên dung hợp lại, Tề Nhạc đã cải biến, hắn dần dần trở nên mạnh hơn trước. Hải Như Nguyệt nói đúng, kích thích ở bên ngoài càng mạnh, tiềm lực của Kỳ Lân càng dễ kích phát, lúc bắt đầu huấn luyện vòng thứ hai, hắn đã có thể mang theo phụ trọng một trăm ký vượt qua quảng đường một trăm cây số rất dễ dàng. Tuy vẫn không bắt được hồ ly, nhưng hắn đã từ từ tiếp cận thực lực những tinh anh kia rồi.

Phương thức huấn luyện địa ngục không chỉ khó khăn với Tề Nhạc, ngay cả những tinh anh kia cũng vậy, hiện giờ bọn họ thống nhất với nhau khi gặp Tề Nhạc sẽ goijk một tiếng cường cường, vì cái gì, bởi vì hắn chính là con gián đánh không chết (Tiểu cường). Chính vì sinh mệnh lực cường ngạng và xương cốt cứng rắn, đã thắng được tôn kính của đám tinh anh này.

Thật sự không thể dùng năng lực Kỳ Lân sao? Tề Nhạc không cho rằng là như vậy, vân lực không thể dùng, không có nghĩa là kỹ xảo cũng không thể dùng. Truyền thừa huyết mạch của Kỳ Lân có các loại năng lực bác đại tinh thâm, vân lực là trụ cột, dùng vân lực có thể sinh ra uy lực cực lớn, nhưng dù cho không có vân lực phụ trợ, kỹ năng Kỳ Lân cũng là nhất đẳng.

Thời gian mười ngày, Tề Nhạc đã lĩnh ngộ được Kỳ Lân Du, bằng vào tốc độ đã bắt được Hỏa Hồ. Sau khi thông qua các mục đích huấn luyện, hắn tiến vào giai đoạn thứ hai khiến Cơ Đức bị loại. Thời điểm hắn tiến vào giai đoạn thứ hai, lại kinh ngạc phát hiện, những bộ đội đặc chủng tiến vào trước đó đã rời đi, hoặc là nói, đã bị loại bỏ.

Nằm rạp trên mặt đất, Tề Nhạc điều tức vân lực trong cơ thể, vân lực không dùng bên ngoài, nhưng có thể dùng bên trong. Những ngày này, Tề Nhạc giật mình nhìn thấy vân lực của mình tăng trưởng cao độ, gần mười lăm ngày, phong vân lưc và hỏa vân lực được sa mạc kích thích nên tăng vọt lên rất cao, mấy ngày sau khi hắn lĩnh ngộ Kỳ Lân Du, phần tử phong trong không khí như nổi điên lên, hắn trực tiếp độ phá lên hai vân, mà hoàn cảnh sa mạc vào ban ngày, năng lượng hỏa là nhiều nhất, nhưng lại không tăng lên hai vân như phong vân lực. Đây chỉ là ngày mười lăm, trong vòng nửa tháng đã phát sinh biến hóa a.

Tâm chí của Tề Nhạc thật sự kiên nghị như vậy sao? Không. trong hoàn cảnh như địa ngục này, chỉ sợ đổi lại là ai cũng không cách nào bảo trì ý chí được. Nhưng mà, vân lực đột phá nhanh chóng chính là kích lệ duy nhất của hắn. Sau khi cảm thụ vân lực đề thăng nhanh chóng, làm cho Tề Nhạc biết rõ lựa chọn của mình là chính xác. Mười lăm ngày, từ khi hắn lĩnh ngộ thân pháp Kỳ Lân là Kỳ Lân Du, bộ đội đặc chủng đã không có ai là đối thủ của hắn. Ngày thứ năm khi tiến vào giai đoạn thứ hai.

Năm ngày đến nay, hắn hiểu được vì cái gì Cơ Đức chọn buông tha, bởi vì, giai đoạn thứ hai này thật sự khó khăn, cơ hồ không phải sức người có khả năng hoàn thành. Huấn luyện giai đoạn thứ hai cũng không phức tạp. Mục tiêu chỉ có một, chính là trong một ngày, vận chuyển một tấn đạn dược đi năm mươi cây số.

Nghe đơn giản, nhưng làm còn khó hơn lên trời. Một tấn, dùng lực lượng của Tề Nhạc hiện tại co thể làm chuyển động. Nhưng mà, trong sa mạc không có bất cư tiếp tế nào, năm mươi cây số, so với chạy ma ra tông còn dài hơn, hơn nữa còn phải kéo theo khối lượng một tấn nha. Chỉ sợ chuyện này xe tăng sẽ làm được. Không, sợ rằng xe tăng sẽ lún vào trong cát a.

Đây là huấn luyện lực lượng, cũng là huấn luyện ý chí một người, cơ bắp trên người Tề Nhạc cường tráng hơn rất nhiều, năm ngày tiến vào giai đoạn thứ hai, thân thể hắn không còn máu tím nữa, mà biến thành người da đen. Tổn thương do phơi nắng, cơ hồ mỗi người tham gia huấn luyện đều trải qua, nhưng Tề Nhạc không giống, hắn là Kỳ Lân, thủy vân lực bảo hộ làn da của hắn. Cũng bảo trì hơi nước trong người của hắn. Khi bắt đầu huấn luyện giai đoạn hai, là có huấn luyện viên đi theo, một khi bộ đội đặc chủng cảm giác mình không kiên trì nổi, có thể lập tức yêu cầu trợ giúp.

- Cường cường, không nên miễn cưỡng, trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục đi.

Âm thanh của huấn luyện viên không hề tức giận vang lên bên tai Tề Nhạc.

Tề Nhạc miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn qua bao tải lớn sau lưng, đứng bên cạnh huấn luyện viên, kiên định lắc đầu, dùng âm thanh khàn khàn nói:

- Lôi huấn luyện viên, tôi còn muốn tiếp tục một chút nữa. Tôi nghỉ ngơi xong sẽ đứng lên.

Lôi huấn luyện viên gật gật đầu, không nói cái gì nữa. Không ai biết tên thật của huấn luyện viên này là gì, những huấn luyện viên khác gọi hắn là Lôi Tử, dáng người của hắn không kém Cơ Đức, chỉ hơi thấp hơn Cơ Đức, nhưng càng hùng tráng hơn.

Hai mươi phút sau, Tề Nhạc miễn cưỡng từ mặt đất đứng dậy, chăm chú nhìn qua bao tải đạn dược sau lưng, nhìn Lôi Tử hỏi:

- Huấn luyện viên, tôi đi bao xa rồi? Lôi Tử lạnh nhạt nói:

- Đã được khoảng mười một cây số, bây giờ là thời điểm giữa trưa, khoảng thời gian này là nóng nhất trong ngày, anh khó kiên trì được lâu hơn.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Nếu như có thể cho tôi ăn uống, nói không chừng trong vòng một ngày tôi có thể mang đi được đấy.

Lôi Tử nói:

- Anh không rõ chân lý của huấn luyện này. Khó khăn nhất của nhiệm vụ này không phải một tấn đạn dược, cũng không phải năm mươi cây số việt dã, mà là nước cùng đồ ăn. Hoặc là nói, chính là khống chế chất dinh dưỡng trong người của mình. Anh phải hiểu được, người tham gia huấn luyện không ai là người bình thường.

- Mỗi một người từ nơi này đi ra ngoài, dù chỉ thông qua huấn luyện đầu tiên, đi ra ngoài cũng là quái vật. Có thể thông qua huấn luyện thứ hai, anh phải học được cách khống chế lỗ chân lông của mình, khống chế hô hấp của mình, hoàn toàn khống chế dinh dưỡng trong người, chỉ có như vậy, anh mới đi xa được. Đã mười năm qua không ai thông qua huấn luyện này. Xem ra, thiên tài khó tìm ah!

Tề Nhạc có chút kỳ quái nhìn Lôi Tử, phải biết rằng, Lôi Tử bình thời rất khó nói mấy câu, hôm nay lại nói hơi nhiều.

- Tôi hiểu rồi, huấn luyện này muốn tôi biến thành lạc đà. Lôi huấn luyện viên, tôi nghe nói có mười bốn người thông qua huấn luyện này! Nhưng tại sao trong mười năm qua không ai thông qua huấn luyện này?

Lôi Tử nói:

- Mười bốn người thông qua huấn luyện, có ba người vượt qua khi nơi này mới kiến tạo, mười người còn lại thông qua vào năm thứ nhất, một người cuối cùng, thông qua cách nay mười năm. Anh có biết vì sao trong năm đầu tiên có người vượt qua nhiều thế không? Bởi vì mười người kia là nhân tài xuất sắc nhất của quốc gia, hoặc là nói mỗi người là quái vật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện