"Thà vụt sáng huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn le lói suốt trăm năm."

Chàng trai đêm đó mặc một chiếc áo sơ mi lịch sự nhẹ nhàng bước lên sân khấu cùng chiếc ghita nó mới lấy được sau cánh gà. Nó biết mọi người đã chờ nó rất lâu, nên nó nói câu xin lỗi đầu tiên, rầng nhà nó có chuyện và giờ mới đến chung vui được.

Màn hình led phía sau chuyển sang một khung cảnh khác cũng là lúc nó đánh lên tiếng ghita. Ánh đèn chiếu sáng bầu trời xoay vòng rồi tụ lại một điểm nơi nó đang đứng.

"Nơi nhân gian sum vầy... em có nghe thấy... tiếng réo gọi tâm hồn... ngân vang đâu đây..."

Phía sau cánh gà, Hoàng Thi Mẫn ngồi bệt xuống đất để lấy lại nhịp thở sau hơn chục phút giằng co với cả đám con trai và một thầy quản sinh. Nhỏ vuốt ve cánh tay đang đau nhói của mình, âm thầm dõi theo từng tiếng ghita vụng về trên sân khấu.

Dù không thể ngồi ở ghế khán giả đàng hoàng để chứng kiến màn biểu diễn của Điền, tiếng khán giả hò reo bên dưới làm nhịp tim nhỏ đập thình thịch khi biết người ta yêu thích nó thế nào.

Chính bản thân nó cũng đã chọn một bài nhạc không phải dùng để phô trương giọng hát hay tài năng organ nó đã khổ luyện mấy tuần qua, nó chọn bài hát này là dành riêng cho những người đã đồng hành cùng mình, cho Hoàng Thi Mẫn, đặc biệt là cho chính bản thân nó khi giờ đây nó đang sống với đam mê mà không phải vì bất cứ ai.

Kể cả khi khán giả không có ai hò reo khi nó xuất hiện, khi nó đánh sai một nốt nhạc bằng cây ghita nó chưa luyện được bao lâu, nó vẫn sẽ hát.

Mồ hôi chảy trên trán Minh Điền khi nó cố gắng bắt kịp với chính bản thân, nó cảm nhận được từng cơn hưng phấn vì adrenaline đang chạy dọc xương sống. Nước mắt Điền bỗng tuôn rơi vì cảm giác hạnh phúc trước mặt.

"Trong cơn mơ tôi thấy... nơi em đi về... trên con đường đầy hoa... dù dài lê thê..."

Ánh mắt hướng về phía đám đông của nó bỗng dừng lại trên cô gái đang ngồi thẩn thờ nghe giọng nó hát phía sau khán đài. Những câu hát nó đang ngân lên giờ đây lại đanh riêng cho nhỏ.

Những câu hát đó làm con nhỏ phải đứng dậy dù chân đàn bủn rủn vì kiệt sức. Thế rồi nhỏ cũng khóc nấc lên khi thấy cơn xúc động đang trào dâng.

Cách nó nhìn nhỏ khi sang mỗi câu hát làm nhỏ cảm thấy chính bản thân cũng đang đứng trên đó cùng Điền. Một loại cảm giác hạnh phúc vô cùng đang chiếm sóng toàn bộ cơ thể, giờ nhỏ không còn mệt nữa, chỉ thấy hào hứng khi được nhìn người ta đang sống vì đam mê.

Bên ngoài, Sang và má cuối cùng cũng đến được trường sau một hồi kẹt xe. Nhưng hai người cuối cùng đã muộn khi thấy Minh Điền đang ôm cây ghita đứng trên sân khấu, hát đến độ mặt mày lấm tấm mồ hôi.

"Thôi đi về." Má thở dài một tiếng.

"Ơ? Sao lại về?" Anh Sang lắc đầu phản đối.

"Nó hát thì cũng hát rồi. Giờ làm gì được. Thôi đi về, nãy má chạy về từ công ty nên chưa có ăn gì hết."

Anh gật đầu một cái. "Không biết nó chơi ghita từ hồi nào ha."

"Má cũng không biết nữa..." Bà An dù bảo đi ăn, vẫn quay lưng lại để nhìn thằng con đang hát trên sân khấu. Dù nói nó là con bà, hoá ra bà không biết gì về nó cả, bà còn không biết nó lén đi học ghita với dăng kí thi hát từ bao giờ.

"Con không biết chơi gì hết hả?" Bà bỗng hỏi Sang.

"Con... không. Sao con phải biết...?"

Sau hơn 3 phút đứng trên sân khấu, Điền đi vào trong khi khán giả vẫn còn hò reo "Minh Điền... Minh Điền...".

Mẫn đã đứng chờ sẵn khi nó bước xuống mấy bậc tam cấp. Thừa biết, Điền thả lỏng người ra ngay giây phút nhìn thấy bóng dáng con nhỏ.

"Làm được rồi!" Nhỏ hét lên.

"Ừ! Được rồi!" Nó ôm chặt lấy người trước mặt, thở hồng hộc sau 3 phút không có gì để mất. "Mà tao không biết nữa, ở trên đó tao toàn gào rú, đàn cũng mới chơi được một, hai lần nên đánh sai quá trời."

"Không sao! Quan trọng là làm được rồi!" Nhỏ ôm chầm lấy nó, tự hào không thôi với con người đã vượt lên chính bản thân mình.

Mặt đứa nào đứa nấy ướt đẫm mồ hôi, tụi nó nhìn mái tóc xộc xệch của nhau xong rồi phá ra cười.

"Nhìn mày như con nhím vậy!"

"Mẫn có khác gì đâu!"

"Thôi, mày kiếm cho tụi mình hai cái ghế nha. Tao phải đi kiểm tra đội múa lớp mình." Vui chưa được bao lâu, bản năng trách nhiệm của một đứa hậu cần lại trỗi dậy trong Mẫn.

"Việc của mày xong rồi." Điền cười mỉm, "Đếm một, hai, ba đi."

"Gì? Một... hai... ba?"

Đúng vào nhịp đếm cuối cùng, Minh Điền bế thốc Mẫn lên rồi ôm chặt ở đùi, nhỏ cố vùng ra nhưng không thể khi tay nó đã siết chặt.

"Không được đi lo cho đám đó nữa. Bộ ban hậu cần có mình Mẫn thôi hả?"

"Không phải... nhưng mà..."

"Suỵt... tao bế mày ra cho cả trường xem bây giờ."

Tưởng chừng lời đe doạ không làm được gì nhỏ, vậy mà Mẫn cuối cùng cũng ngoan ngoãn vòng tay quanh đầu Điền để nó đưa mình đi.

Tụi nó lủi lên được một hành lang trống trên tầng hai, ngoài việc tối tăm mù mịt ra thì từ đó nhìn xuống dưới lộng lẫy hơn hẳn so với ngồi bằng phẳng với sân khấu.

Những ánh đèn dưới kia chỉ như đàn đom đóm trong thế giới tĩnh mịch bây giờ.

Đã quen nhau một thời gian dài, Mẫn không hiểu vì sao mình thấy lo lắng khi ngồi kế bên Điền.

Ban đầu khoảng cách giữa bọn nó là nửa cánh tay, từ từ, Điền rút gọn lại chỉ còn vài mi-li. Rồi từ nắm lấy tay mình, nó nhẹ nhàng vươn ra, đan những ngón tay vào nhau với Mẫn.

Trong những tia sáng bên dưới kia, có lẽ Mẫn là sáng nhất trong mắt Điền.

"Cảm ơn mày nhiều." Nó thì thầm bên đôi tai đã đỏ ửng của nhỏ dù xung quanh chẳng có ai.

Và khi Mẫn quay sang nhìn nó, đôi môi căn bóng mấp máy chuẩn bị thốt ra thành lời liền bị chặn lại khi nó áp môi mình lên môi nàng.

Thật hạnh phúc khi có lá bùa may mắn là Mẫn bên cạnh. Tất cả những nỗ lực từ trước đến nay của nó đều là nhờ có nhỏ bên cạnh.

Ngồi ngay trên hành lang cùng nhau đến tận cuối chương trình để đợi kết quả. Hai đứa còn không thèm đi xuống khán đài vì Điền nghĩ mình sẽ chẳng có giải đâu.

Bỗng dưng cái tên Trần Minh Điền vang lên từ miệng Bí thư chi bộ đoàn: "Giải khuyến khích thuộc về em Trần Minh Điền lớp 11A1."

So với việc đi trễ, hát bài hát lệch chủ đề chương trình hay đệm đàn chệch nhịp, giải khuyến khích cũng đã là quá cao rồi. Tụi nó trố mắt nhìn nhau, ngay lập tức cuốn gói đồ đạc chạy xuống nhận giải.

Nó cầm tấm bằng khen và kỉ niệm chương trên tay, đứng cùng ba người còn lại, tụi nó giương cao huy chương rồi cười thật tươi.

Khi vừa mới chụp hình xong, Điền đã lao ngay xuống rồi trao tấm kỉ niệm chương cho Mẫn.

"Tao muốn Mẫn giữ cái này. Vì tao đủ can đảm để đứng trên sân khấu hôm nay đều là nhờ có Mẫn. Ý... ý tao là... Mẫn cũng được giải khuyến khích giống tao nè..." Nó lắp ba lắp bắp vì hơi ngại.

Kể cả khi tụi nó không kể cho ai biết, người ta nhìn vào cũng đủ hiểu hai đứa là như thế nào.

-0-

Băng qua cung đường vắng để về nhà khi trại xuân kết thúc, bây giờ Mẫn mới có cơ hội chậm rãi ngắm nhìn từng ánh đèn dọc con suối gần trường đang chiếu xuống mặt nước lóng lánh, tạo thành những dải sáng xuôi dòng, tách đôi khi gặp những viên đá cuội tí hon.

Mẫn thích nhìn lắm những thứ yên bình đó, nhất là khi được Điền đưa về nhà như bây giờ. Nhỏ nhớ mình đã túm lấy vạt áo của nó bằng một tay, tay bí bột để kê lên đùi mình, còn cả người nhỏ không ngần ngại áp vào lưng nó để làm điểm tựa.

Nó nói rất nhiều về những con phố nó chở Mẫn đi qua, kể từng câu chuyện mới về những nơi đã cũ. Đôi khi nó còn ngân nga vài câu hát. Hai đứa bay bổng như đang ở một thế giới khác.

Nhỏ cứ sợ ngày mai sẽ lại tới, làm cho đêm nay chỉ còn trong kí ức nên nhỏ đang hết mực tận hưởng cảm giác hạnh phúc này.

Và khi nhỏ nhận ra Điền đang đi vào những con đường ngoằn ngoèo hơn, dài hơn đường bình thường, nhỏ biết nó cũng đang cảm thấy giống mình.

Khu trọ cũng đã chìm vào cơn mê khi đồng hồ điểm 9 giờ tối. Mọi căn trọ đều đóng kín cửa để những người công nhân chuẩn bị cho một ngày lao động mới.

"Đi lên đi, tao đợi mày lên tới nơi rồi về." Nó tháo mũ bảo hiểm cho nhỏ rồi xua xua tay.

"Vậy rồi ai tiễn mày về." Mẫn cười khúc khích khi nói ra câu đó, so với lúc trước, nhỏ đã hoàn toàn buông lỏng khi ở bên Điền.

Rồi hai đứa cũng phải tạm biệt sau một hồi giỡn hớt. Mẫn vẫy tay, bắt đầu đi từng bước lên cầu thang rồi khuất bóng qua từng bậc thang cao dần.

Điền ngẩng mặt lên trên, đợi Mẫn mở cánh cửa nhà tầng 2 rồi mới an tâm đi về.

Nó biết nó là người ít kiên nhẫn, nhưng sao đợi mãi cũng không thấy con nhỏ lên tới nhà trong khi bình thường chỉ tốn một lúc.

Có dự cảm chẳng lành, Điền liền leo xuống xe, bứt tốc lên những bậc cầu thang.

Hoàng Thi Mẫn vẫn còn thấy lồng ngực lâng lang sau một đêm đầy niềm vui và hạnh phúc. Con nhỏ thậm chí còn ngân nga từng câu hát của những buổi biểu diễn làm nhỏ ấn tượng tối nay.

Niềm vui chẳng trọn vẹn nổi một đêm khi người con nhỏ bắt gặp được ở bậc nghỉ cầu thang, không ai khác, là người cha chỉ xuất hiện vào những ngày chẳng ngờ tới nhất.

Ông lủi thủi đứng đó trên bậc nghỉ nối giữa cầu thang này và tầng hai toà nhà. Nép mình bên ánh đèn điện yếu ớt và nắm chặt tay nhau như quyết tâm làm gì đó. Ông vẫn như thế, vẫn là bộ râu ria xồm xoàng không cạo, mái đầu phất phơ lởm chởm lại bạc trắng và chiếc áo giãn cổ lem nhem vết dầu loang lổ.

"Ba cần gì? Ngoại ngủ rồi. Để con vô lấy." Mẫn đã dần tập được nét mặt không bất ngờ khi thấy ba. Nhưng dù ít hay nhiều, bộ dạng lộn xộn của ba vẫn làm lòng nhỏ "bừa bộn" theo. Dù gì ông cũng là ba, là một người cha, là bố của Mẫn.

"Không... ba không có qua để lấy gì hết... ba muốn nói chuyện với con..." Ông nói chuyện mà không nhìn vào nhỏ, ông đưa mắt xuống mũi giày rồi qua bên vai Mẫn nhưng chưa bao giờ là đôi mắt.

"Con nhớ ba có lập một cái công ty không?... Ừ thì giờ ba cũng có đồng ra đồng vô rồi... ba muốn... đưa hai chị em về ở với ba..." Giọng ông nhỏ dần khi tới những chữ cuối cùng.

Mẫn còn đang cố lắng tai nghe xem ba nói gì thì từ dưới những cầu thang, có một thằng nhóc chạy rầm rầm đến nỗi nền nhà như muốn toác ra, đánh thức cả dãy lầu phải bật điện lên kiểm tra vì sự ồn ào của mình.

Nó phóng thật nhanh lên chỗ Mẫn đứng, rồi nó kéo nhỏ xuống, đứng chen ngang giữa ba và nhỏ.

Với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, Trần Minh Điền cúi rạp người xuống, lớn tiếng la lối:

"Con chào ba! Con tên là Trần Minh Điền! Học cùng lớp với Mẫn! Nhà con có 3 người! Hôm nay con mới được giải khuyến khích cuộc thi hát!" Rồi nó ngẩng mặt lên nhìn ông, vươn một tay ra, ý muốn bắt tay.

Nếu cuộc đời đưa bạn quả chanh, Điền sẽ xuất hiện rồi lịch sự chào nó, đòi nó bắt tay với mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện