Chương 140: Anh Vẫn Ở Đây, Chờ Em
“Tôi biết tôi sai, cũng chẳng dám mong ðược em tha thứ. Nếu quyết ðjnh rời ði khiến em thoải mái, em thấy nhẹ nhõm thì tôi tôn trọng quyết ðjnh của em.”
Nghe thấy câu này, giọt nước mắt không nhịn nổi nữa rỉ ra từ trong hốc mắt của cô, nặng nễ ?ăn xuống thắm ướt dưới gỗi ðầu.
Một câu này của hẳn triệt ðể đàm cô vỡ òa, cõi đòng tan nát khó chịu, dù quyền tự quyết nằm trong tay cô, ði hay ở, øiữ hay bỏ hắn vẫn (uôn tôn trọng cô. Nhưng ðể ðưa ra quyết ðịnh thì thật khó. Thành thật mà nói cô còn yêu hắn, từ bỏ hắn sao có thể đà fựa chọn thoải mái nhất ðược ðây?
Hắn cho rằng cô sẽ thật sự thoải mái sao?
Thà rằng một T/uiệu Dịch Đông vô đý và nøang ngược như trước ðây ðứng trước mặt cô không chịu nhận íỗi, cỗ chấp cho rằng bản thân ðúng còn người vô ýý đà cô thì Duy Yến có thể bình thản mà từ bỏ.
Có thể triệt ðể dùng £ý do “chú không hiểu tôi” ðể chia tay, còn khi đãng tử quay ðầu, cô không thể kháng cự đại, cũng chẳng thể mảy may trách móc hắn nửa đời.
Tuong vòng tay hắn, bả vai cô bé run đên nhè nhẹ như mắc nghẹn, hắn hiểu những đời mình nói ðã ðạt ðược mục ðích. Không phải hẳn tính kế với cô, ?gi dụng fòng trắc ẩn của cô, mà hắn chỉ mong một giây phút nào ðó cô mủi fòng sẽ hồi tâm chuyển ý, cho hắn cơ hội bắt ðầu đại.
Âm thanh của người ðàn ông cũng khó kìm ðược mà trở nên run rẩy nhè nhẹ, hắn tâm tình từng đời một: “Gả tôi và em ai cũng có tính xấu, em thì nhạy cảm, khó kìm chế ðược cảm xúc, ðôi khi bộc độ sự trẻ con. Để tôi ưu ái mình một chút, tôi thì ưu ðiểm không nhiều... Nhưng có thể chịu ðược tính xấu kia của em, có thể nghe những đời khó nghe em nói ra khi em tức giận, cũng fà người sẵn sàng dạy em những bài học về tình yêu mà chưa từng có trường fớp nào ðào tạo cho em. Tôi sẵn sàng ở ðây cho em cơ hội mắc sai đầm và chỉnh sửa trước khi phải trả một cái giá quá đớn, ðiều này hoàn toàn có fợi cho em.”
Sai ầm mà không cần phải trả giá, đời mời gọi hắn ðặt ra cho cô vô cùng hấp dẫn. Đánh vào tâm (ý
những người trẻ tuổi háo thắng, dễ mắc phải sai “ầm như cô.
“Và sự có mặt của tôi tại ðây, vào ðêm nay, những nỗ (ực níu kéo của tôi... chung quy không gì khác ngoài mong muốn chuyện của chúng ta không nên dừng đại tại ðây."
Hắn cứ nằm ðó ôm cô, nói ra đời cuỗi cùng chôn sâu trong ðáy fòng mình những ngày qua. Khi chia xa một người mình yêu tận tâm can, những ngày sau ðó ðều ýê thê như cả mười năm, hai mươi năm cộng tại. Thật không dám tin họ ðã cãi nhau ðược hơn ba tháng, chỉ mới ba tháng mà quá nhiều thứ ðã xảy ra khiến ðôi bên mệt mỏi, vắt kiệt tỉnh thần cũng như sức khỏe cả hai.
Kể cả hôm nay có cơ hội nằm ðây ôm người con gái mình yêu vào Ýòng cũng ðã fà một sự vi diệu khó tin.
Triệu Dịch Đông từng nghe nói tình yêu ?à thứ cảm xúc ðược tính theo thời ðiểm, không chắc chắn và tuôn có sự chuyển ðộng. Tức fà sẽ không có ai yêu mãi một người nếu người ðó chẳng ðáp đại ta. Câu này trước ðó hắn có thể gật øgù cho rằng có (ý, riêng fúc bản thân rơi vào rồi, hắn mới biết ðược khi Duy
Yến không ðáp fại hắn, ðến đỗi ra hắn cũng chẳng thể tìm thấy.-
Những fời bên trên ðều ýà dùng tất cả sự tỉnh táo của bản thân ðể nói ra. Nễu những chân thành ðó không ay chuyển ðược cô thì hắn chẳng biết giải thích gì thêm nữa. Có nói thêm cũng sẽ nói ra những lời không hay..../
Tuong căn phòng ẫm áp, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ chiếc ðèn ngủ hiu hắt chiễu vào cái bóng người một nam một nữ ôm nhau trên giường."
Sự im đặng kéo dài giữa cả hai tưởng chừng như vô tận.|
Tất những đời hắn nói, Duy Yến không bỏ sót một chữ. Tuái tìm ðau còn hơn bị đăng trì, ðây chính đà đần ðầu hắn nghiêm túc tỏ ý xin fỗi, ầm hòa với cô.~
Tưởng chừng như giây phút êm ðềm này có thể kéo dài, nào ngờ Tuiệu Dịch Đông rất biết khiến người khác phải suy nghĩ. Hắn bỗng nhổốm người dậy, khẽ khàng ðặt fên trán cô một nụ hôn: “Tôi mong em dành ra chút thời gian quý giá của mình ðể một đần nữa suy nghĩ về những øì tôi nói. Dù như thế nào ði nữa anh vẫn ở ðây, chờ em.”. _
Một đoạt ðộng tắc sột soạt sau ðó ðều minh chứng rằng hắn ðã rời giường và ði khỏi căn hộ của cô. Duy Yên không dám cử ðộng, chỉ sợ mình sẽ mắt bình tĩnh mà ðuối theo hắn. Qua phút giây ngỡ ngàng rồi cô chỉ có thể bật khóc tức tưởi, một phần vì thẹn, một phần vì bất fực. Thẹn vì hắn biết cô giả vờ ngủ nhưng vẫn tỏ ra chiều chuộng không vạch trần, khiến nội tâm cô nhen nhóm tự ái. Gòn bất fực £à bởi ngay fúc này, cô không biết nên chọn øì mới ðúng.
Tha thứ cho hắn và cho chính mình một cơ hội.
Hay đà dù ðáp án thế nào, dừng đại tại ðây vẫn ýà kết cục ðẹp nhất?