Chương 19: Chú Nhớ Ai Vậy?

Đằng Duy Yến bắt đầu thấy rùng mình trước đề nghị thẳng thắn của người đàn ông này. Nếu cô đồng ý rồi, có phải họ sẽ bắt đầu quan hệ "kia" với nhau không? Cô chưa sẵn sàng để nghĩ đến chuyện đó, huống chi là "làm". Đột nhiên bị người ta dâm ô trong tư tưởng, dù đó có là người mà cô thích đi nữa thì cũng khó tránh khỏi khiếp sợ.

Thế nhưng, một tia ý chí khác của cô đã rung động trước lời bày tỏ từ hắn, cô muốn bọn họ thân mật thế này, muốn được Triệu Dịch Đông đưa đón, đi ăn, nhắn tin hỏi han,... Cô không dám nghĩ đến một ngày họ biến thành xa lạ, sợ mất hắn, tuột hắn khỏi tầm với.

Chưa gì mà Đằng Duy Yến đã thấy luyến tiếc hắn.

Phải khó khăn lắm Triệu Dịch Đông mới để mắt đến cô. Phóng tầm mắt ra khắp đế đô, nơi nào mà không có phụ nữ tiêu chuẩn cao tình nguyện rơi vào lòng hắn?

Vậy mà hắn lại để mắt đến một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, trong tay chưa có gì như Đằng Duy Yến... Đây, giống như là đang coi trọng cô vậy! Đằng Duy Yến đơn thuần nghĩ.

Triệu Dịch Đông biết dục tốc bất đạt, ép người quá đáng ngược lại sẽ tạo nên phòng tuyến đề phòng. Muốn thưởng thức đồ ngon tuyệt đối không nên đun quá tay mà phải hầm ếch trong nước ấm. Dần dần, đến xương cũng sẽ nhừ.

Cho nên hắn không hối thúc nữa mà bao dung chạm lên tay cô, dùng bàn tay dày rộng bao rùm bàn tay nhỏ bé, xoa dịu đi sự thảng thốt trong mắt cô bé.

"Tôi bảo em suy nghĩ kỹ chứ không phải muốn em đáp ngay bây giờ."

"Tôi không có ép em."

Một lần nữa hắn thu lại tay mình, không hề làm ra thêm động thái gì quá trớn mà cầm dao nĩa cắt thịt.

Sự bình thản và tự tin của hắn tựa như cái người vừa rồi nhiệt tình "đề nghị" kia không còn tồn tại vậy.

Đằng Duy Yến cắn môi, thì thào đáp: "Cháu sẽ suy nghĩ kỹ và cho chú đáp án sớm nhất."

"Ừm, ăn tiếp đi." Hắn đẩy đĩa thịt bò đã được cắt nhỏ sang cho cô. Sự chăm sóc từ A đến Z khiến cô có cảm giác mình được hắn nâng niu chiều chuộng đến từng đầu ngón tay.

Ăn xong, hắn đưa cô về nhà, vẫn giao ước đứng xa mười mét cách biệt thự.

Đêm đó, Đằng Duy Yến trằn trọc mất ngủ.

Cô có nên thử hay không đây? Lần đầu yêu đương liệu có bị tổn thương không? Cô tương đối lo lắng. Nhưng nếu đối tượng là Triệu Dịch Đông thì chắc không sao, bởi vì hắn là người tử tế mà.

Đang nghĩ ngợi bỗng chuông điện thoại cô reo lên.

Đằng Duy Yến dù đã biết người nhắn là ai nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào di động. Cô hé hé mắt, thấy cái tên "Chủ Tịch" hiện lên, môi không tránh khỏi ý cười.

Triệu Dịch Đông: [Đã ngủ hay chưa?]

[Cháu chưa ạ. Còn chú?]

Triệu Dịch Đông: [Chưa ngủ.]

[Bận nghĩ về một người nên chưa ngủ.]

Đằng Duy Yến ôm mặt vài giây, cô sung sướng mà hé nụ cười tủm tỉm. Tán tỉnh thế này... có phải quá khoa trương rồi hay không?

Cô nhấn trả lời nhanh: [Chú nhớ ai vậy? ≧^◡^≦]

Hắn dường như ôm máy luôn luôn, cô vừa nhắn đã thấy hắn hồi đáp: [Nhớ ai người đó tự biết.]

[Không thể bật mí cho cháu sao? ಥ_ಥ]

[Không thể!!!]

Ngay sau đó, một tin nhắn khác lại gửi tới: [Nếu chụp cho tôi bàn tay của em, tôi sẽ suy nghĩ lại. (^_^)]

Bàn tay sao? Đằng Duy Yến ngắm nghía bàn tay thon thả xinh xinh của mình, chỉ là chụp bàn tay mà thôi!

Cô giương điện thoại chụp vài tấm, tấm nào không ưng ý liền xóa, đến khi tuyển chọn được một tấm xuất sắc nhất rồi mới nhấn gửi qua.

[Thế này đã được chưa ạ? ≧❂◡❂≦]

Không hiểu sao tốc độ rep của Triệu Dịch Đông chậm lại, ba phút sau còn chưa thấy người đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện