Chương 20: Chú Là Đồ Lưu Manh!
Không hiểu sao tốc độ rep của Triệu Dịch Đông chậm lại, ba phút sau còn chưa thấy người đâu.
Đằng Duy Yến chán chườn vươn vai, đôi mắt lim dim muốn xụp xuống trước.
Lúc này âm báo tinh nhắn làm cô giật mình: [Được rồi, chụp thêm một tấm nữa, mở lòng bàn tay ra.]
Hắn dẫn dắt cô từng bước một, cô bé đã khá hoài nghi động cơ của hắn nhưng vẫn không hỏi, chụp một tấm ảnh lòng bàn tay gửi qua.
[Chú, đã bật mí được hay chưa?]
Lại đợi qua bảy tám phút nữa, khi cô nghĩ hắn đã ngủ rồi thì hắn mới đáp.
Lần này Triệu Dịch Đông Đáp bằng tin nhắn rất đặc sắc, hắn gửi ảnh sang.
Đằng Duy Yến tò mò nhấn vào, ngay lập tức màn hình xuất hiện một đống giấy vệ sinh vo cục vứt đầy bàn làm việc.
???
Gì đây???
Cô bé còn đang chậm tiêu, hắn nhắn qua: [Tôi nghĩ về em mà ra chừng này, em còn dám hỏi? Thủ phạm không phải em thì là ai đây?]
Dần dà, đọc hết tin nhắn cô mới "thông" được tấm ảnh đó là thứ gì. Rõ ràng hắn đã thủ dâ.m và bắn... hắn bảo cô gửi ảnh bàn tay, sẽ không phải lấy ảnh của cô để tự an ủi đấy chứ?
Trời ơi!
Ép hắn nói ra một câu đang nghĩ về cô khó đến thế sao? Vòng vo một hồi lại bị hắn trêu đùa đầy lưu manh!
Thật đáng ghét!
[Bé ngốc ngủ sớm đi, ngày mai còn đến trường.]
[Tôi thích em quá, biết phải làm sao.]
Sau đó... không còn sau đó nữa. Đằng Duy Yến đọc đi đọc lại đoạn chat kia mà như cắn trúng thuốc kích thích, cả đêm không thể ngủ được!
Triệu Dịch Đông thế này là đang tán tỉnh cô. Chưa xác định quan hệ đã vậy, đến khi chính thức yêu rồi hắn còn cưng cô đến mức nào nữa đây? Nghĩ tới đó thôi đã đủ khiến cô thao thức cả đêm trời.
Sáng hôm sau Đằng Duy Yến bị mẹ kêu dậy đi học, đây là lần đầu cô dậy trễ trong suốt 12 năm qua.
"Duy Yến, dậy nào con ơi, Tư Tinh đến chờ con cả buổi rồi đấy."
"Mẹ, để con ngủ."
"Ngủ gì nữa, gần bảy rưỡi rồi, con không dậy sẽ thật sự trễ học!"
Nghe thấy thế, ba hồn chín vía cô đều bay lên mây, lập tức tỉnh dậy chạy vào phòng vệ sinh như một cơn gió.
Đằng phu nhân lắc đầu: "Haiz, con bé này, đêm trước học khuya hay sao mà sáng nay ngủ nướng!"
Thời điểm Đằng Duy Yến mang cặp xuống dưới nhà đã thấy Tư Tinh ngồi trò chuyện cùng ba mẹ cô rất vui vẻ.
Đằng Nguyên hỏi: "Tiểu Tinh, hôm qua con đi ăn ở đâu mà tận tám chín giờ mới về thế hả?"
Cô bé Tư Tinh là bạn thân từ nhỏ của Duy Yến, là chị em khuê phòng siêu thân mật. Lúc nghe lời này cô bé hơi ngẩn ra, mà chính Duy Yến cũng giật thót!
"Đi đâu ạ? Đêm qua con ăn tối cùng với cha mẹ ở nhà cơ."
Đôi mắt luôn hiền hòa của Đằng Nguyên đột nhiên hơi chững lại, ông nhìn về phía Đằng Duy Yến đang xuống lầu, một cái nhìn khiến cô bất giác sởn da gà.
"Vậy à? Bác cứ tưởng con đi ăn cùng con gái bác. Hai đứa đi học đi."
Trong lòng Tư Tinh như bật lên hồi chuông cảnh báo, lúc nhìn tới vẻ mặt tái mét của bạn thân, cô mới biết rằng mình vừa bị Đằng Nguyên chặn đầu, khai ra chuyện không nên khai.
Lập tức bầu không khí rơi vào trầm mặc đáng sợ.
Đằng Nguyên nhìn con gái, gằn giọng nói: "Con đi học đi, tan học về đây ba hỏi chuyện."
Chờ khi xe đến trường, tránh khỏi tai mắt của tài xế, Ái Tư Tinh lập tức kéo Đằng Duy Yến sang một bên hỏi: "Rốt cuộc hôm qua cậu đi đâu với ai? Vì sao giấu diếm ba cậu vậy chứ?"
"Tớ... tớ..."
Đằng Duy Yến ấp úng, không thể trả lời câu hỏi này được. Vì cô biết chỉ cần Ái Tư Tinh nghe thấy thân phận của Triệu Dịch Đông thôi, cô ấy sẽ quyết liệt phản đối mối quan hệ giữa bọn họ.
"Sao không nói được, có phải đang hẹn hò với ai không?"