Chương 21: Giả Vờ Như Không Quen Biết

Trước giờ Đằng Duy Yến được biết đến với hình tượng con nhà trâm anh thế phiệt kiểu mẫu, là cô bé ngoan ngoãn, xinh đẹp, thành tích và biểu hiện trên trường đều rất tốt không chỗ chê.

Đột nhiên hiện tại cô giấu cha giấu mẹ đi đêm, lại còn lấy Tư Tinh ra làm bình phong, chuyện này không hề nhỏ!

"Hôm qua đi đến mấy giờ?"

"Ừ thì... chín giờ về đến nơi."

"Cậu điên rồi, đi với con trai mà chín giờ về! Cậu ăn gan hùm mật gấu hay sao mà cả gan thế hả?"

"Xin lỗi mà, tớ không nghĩ ba tớ sẽ truy cùng đuổi tận mà hỏi cậu."

"Cậu đó..."

Ái Tư Tinh hạ thấp tone giọng, quát cô như mẹ mắng con gái... Đằng Duy Yến mặc kệ cô ấy giảng đạo lý, hiện tại cô không có tâm trạng lắng nghe, điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao tìm cách để ba mẹ không phát hiện ra đêm qua cô đi cùng Triệu Dịch Đông.

Đây quả thật là vấn đề nan giải.

Đừng nói là phát hiện, chỉ cần đứng trước ánh mắt tràn trề thất vọng của ba thì cô đã cảm thấy bản thân mang đầy tội lỗi.

Sau một đêm ngủ dậy, đầu của cô đã bớt nóng hơn, trái tim cũng đã nguội lạnh hơn trước những lời tán tỉnh đêm qua của hắn.

Trước biểu hiện hôm nay của Đằng Nguyên, buộc cô nhất định phải suy nghĩ kĩ lại về yêu cầu của Triệu Dịch Đông.

Cô và hắn... sẽ không thể có kết quả tốt.

***

Trưa Đằng Nghị đến đón cô, thấy sắc mặt anh tỏa ra phiền muộn, cô vội hỏi han: "Anh, có chuyện gì sao?"

"Lô hàng lần trước công ty chúng ta sang tay cho bên Trung Đỉnh gặp vấn đề."

Đằng Duy Yến khó tin: "Nhà chúng ta bắt đầu làm ăn với Trung Đỉnh bao giờ? Không phải nói hai bên là kỳ phùng địch thủ sao anh."

"Em gái ngốc của anh! Nhà ta dĩ nhiên không thể qua lại làm ăn với Trung Đỉnh. Nhưng vì vụ lão Triệu cứu em lần trước khỏi mấy tên biến thái... lão yêu cầu bên Đằng Nguyên trả ơn bằng lô hàng lần này."

Anh đánh tay lái sang bên kia đường, đi về hướng ngược lại với nhà của họ.

Đằng Duy Yến nghe rõ đầu đuôi sự việc, mặt gần như bị người ta vả cho một cái tỉnh người. Lần đó hắn cứu cô tưởng chừng là ra tay vì nghĩa hiệp, anh hùng cứu mĩ nhân,... sau đó hắn dây dưa tán tỉnh một hồi làm cô không tránh khỏi đắc ý về mị lực của bản thân.

Cô cứ nghĩ Triệu Dịch Đông làm những điều đó cho cô mà không cầu lợi. Ai ngờ ở sau lưng, hắn giở công phu sư tử ngoạm, đòi của ba cô một lô hàng lớn từng ấy.

Nếu hôm nay Đằng Nghị không nói rõ... cô còn sẽ ảo tưởng đến bao giờ đây? Có khi còn lên cơn mê sảng, chưa kịp thông suốt mà đã sẵn lòng đi tới khu du lịch khánh thành cùng hắn.

Giây phút thất thần qua đi, cô bình tĩnh hỏi Đằng Nghị: "Anh, giờ mình đi đâu?"

"Ra cảng cùng với bên hải quan kiểm lại mẫu thử của lô hàng."

"Lão chủ tịch của Trung Đỉnh cũng có mặt ở đó. Ba bận xử lý bên phân phối nên chuyến này anh phải ra mặt."

Anh vừa lái xe vừa nhập tâm phân tích: "Em thấy đó, ông ấy không có tốt đẹp gì đâu, cứu người là phải đòi hỏi trả ơn. Lô hàng này ông ấy mỏi mắt trông đợi từ lâu, ba mình lại không muốn nợ ân tình của Triệu Dịch Đông nên không nghĩ nhiều mà nhượng lại."

Trong suốt câu chuyện làm ăn cạnh tranh giữa hai bên, Đằng Duy Yến phát hiện ra... cô cuối cùng cũng chỉ là một con cờ, một lổ hổng mà Triệu Dịch Đông có thể lợi dụng để chiếm lấy lợi ích.

Nghĩ đến đây, cô đã kiên định hơn với suy nghĩ trong lòng mình.

Xe vừa đến cảng, Đằng Nghị hội họp với hai chuyên gia mà ba phái đến, đem theo Đằng Duy Yến, dùng khí thế tinh anh nghiêm nghị tiến vào phòng làm việc của Giám đốc.

Tại đây, bọn họ chạm mặt với Triệu Dịch Đông đang thong thả trò chuyện với cán bộ. Hắn đi đến đây chỉ mang theo một trợ lý.

"Yến tổng, chủ tịch Triệu, ba cháu đang xử lý chuyện bên nhà phân phối cho nên cháu sẽ thay mặt ba."

Đằng Nghị tiến lên bắt tay giám đốc, theo thói quen dời sang muốn bắt tay Triệu Dịch Đông. Nhưng đáng xấu hổ là, hắn không giơ tay ra.

Đằng Nghị là tiểu bối, hắn sẽ không bắt tay một đứa con nít miệng còn hôi sữa!

Đằng Duy Yến nhìn thấy cảnh này, trong lòng rấm rứt đến khó chịu!

Trong một thoáng lướt mắt qua, Triệu Dịch Đông xuyên qua bả vai của Đằng Nghị nhìn thấy cô, cùng cô mắt chạm mắt, trái tim cô rõ ràng đập chậm một nhịp. Còn hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng lướt mắt qua như giữa hai người chưa từng quen biết.

"Lô hàng này bên Trung Đỉnh được Đằng Nguyên bàn giao lại. Mô tả hàng hóa đều ở đây, nếu xảy ra sai sót, mọi lỗi lầm sẽ thuộc về phía các vị." Trợ lý thay mặt Triệu Dịch Đông phát biểu.

"Chuyên gia của chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ, nếu lỗi thuộc về nhà phân phối..."

Trợ lý cười cười, người này nói chuyện không hề dễ nghe: "Chúng tôi không biết bên trung gian nào cả, tôi nhận bàn giao từ tay các anh, chính các anh phải chịu trách nhiệm khi vấn đề phát sinh "

Có hắn tọa ở đó, hai chuyên gia bên này muốn thở cũng không dám, đến Đằng Nghị còn cảm thấy áp lực chồng chất.

Buổi đàm phán diễn ra với khí thế Trung Đỉnh thôn tính tất cả. Bên bọ đền bù xám mặt! Đằng Duy Yến chứng kiến cảnh anh mình yếu thế bị hắn nói giọng dạy dỗ, vừa xót vừa trách Triệu Dịch Đông sao không nương tay dù chỉ chút ít.

Đến thời điểm hết thúc, Triệu Dịch Đông nói với trợ lý: "Cậu ra xe trước, tôi đi vệ sinh."

"Dạ, thưa chủ tịch."

Lúc đi qua người Đằng Duy Yến, hắn cố tình nhìn cô một cái rồi lướt qua như cơn gió. Lời mời gọi, nhắn nhủ đã rõ rành như ban ngày.

"Anh hai, em muốn đi vệ sinh một lát. Anh đợi em nhé!"

Đằng Nghị ảo não xoa xoa mi tâm: "Vậy anh chờ ngoài xe."

Đằng Duy Yến một mình đi giữa hành lang văn phòng, cố tìm vị trí vừa rồi Triệu Dịch Đông đi vào. Đi đến căn giữa, đột nhiên có một bàn tay thò ra bịt miệng cô kéo vào trong.

"Ưm... ai v... buông ra!"

"Suỵt, là tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện