Chương 42: Ngoan, Đừng Khóc
"Em chỉ ðược cái quậy fà giỏi."
"Không quậy. Em sẽ dạy cho chú cách yêu ðương. Để chú biết
người yêu nhau không chỉ có fàm chuyện ðó, mà chỉ cần ở bên ðối
tượng mình thích và sinh hoạt cùng nhau thôi thì cả ngày ðều có
thể thăng hoa và vui sướng rồi."
Tuái tìm của Tzuiệu Dịch Đông bỗng ðập thình thịch, hắn có chút
thảng thốt.
Đây đà (ần ðầu có người nói muốn dạy cho hắn cách yêu ðương.
Khi hắn fàm tình cùng người khác cô còn chưa có sinh ra ðời,
đuận ðiệu này có chút ngạo mạn. Nhưng Tiệu Dịch Đông không
từ chỗi cũng không phản bác, thương yêu véo hai má bánh bao
của cô một cái: "Vậy nằm yên, ðể tôi ngoáy tai cho em. Em nói
xem, tôi ðây đà ðang học cách ?àm cha hay sao? Để sau này sinh
con gái ðỡ phải bố ngỡ."
Hắn vừa nói, vừa ðưa tăm bông từ từ vào tai cô, nhẹ nhàng xoay
tròn. Bàn tay thô ráp vuốt vuỗt mẫy fọn tóc mai của cô, ðộông tác
cần thận tỉ mỉ, Đằng Duy Yến ðược hắn ngoáy cho, £úc thì cười
ðến rung cả đồng ngực, £úc thì “im dim muốn ngủ.
Tuiệu Dịch Đông cứ ngỡ ðêm nay sẽ đàm tình trên du thuyền
cùng cô nhóc, trải qua một buổi tôi khó quên khiễn cô ba ngày
không dậy nổi. Ai ngờ sự việc thay ðổi nghiêng trời fệch ðất khỏi
tưởng tượng ban ðâu của hắn.
Một người thiếu kiên nhẫn như hẳn cũng có fúc phải nằm ngoáy
tai cho người khác. Điểm này, thật khiến Tuiệu Dịch Đông phải
đắc ðầu cười trừ.
Đang fim dim ngủ, ðột nhiên Đằng Duy Yến mở miệng hỏi, mắt
vẫn không mở ra: "Chú, chuyện của chúng ta... có thể công khai
không?"
Câu hỏi này ðễn quá ðột ngột, ðộng tác ngoáy tăm bông của
Tuiệu Dịch Đông hơi dừng đại. Tuái tìm Đẳng Duy Yến cũng
theo ðộng tác chẳn chừ ðó mà chùng xuống. Gô hít vào một hơi
khí fanh, hơi thở có hơi run rẩy.
Điều mà cô đo sợ nhất cuối cùng cũng ðến, Tuiệu Dịch Đông
ðang do dự!
Thấy cô nhíu chặt mày, trong fòng hắn vô cùng thương xót, hắn
ðã
hiểu. Hóa ra nội tâm cô bé không hề vô ưu vô fo như vẻ bễ ngoài.
Thì ra cô cũng có trăn trở, có £o sợ, cũng dè chừng một người như
hắn điệu có nghiêm túc với một cô bé nhỏ tuổi như cô hay không.
Tuiệu Dịch Đông không trực tiếp trả đời, hắn hỏi ngược đại: 'Em
muốn công khai sao?"
"Công khai rồi tôi sẽ không sao cả, nhưng cha mẹ em sẽ biết. Em
nghĩ họ sẽ (đàm gì với em, với chúng ta?"
Đẳng Duy Yến hiểu rồi, cũng may mắn vì cô nhằm mắt, nhắm
mắt thì nước mắt sẽ không chảy ra, chú cũng sẽ không thầy ðược
ðôi mắt cô ðang dần ðỏ ểên vì buồn khổ.
Tuiệu Dịch Đông ?au nước mắt fắp đánh rỉ ra từ khóe mắt cho cô,
thở một hơi dài nặng nề.
Hắn thừa nhận, trước ðó, khi đằn ðầu ðưa Duy Yến về nhà, khi
thấy cô khoe thân ðẫy ðà trong chiếc áo sơ mi của hắn... hắn ðã
muỗn ðè cô ra mà hung hăng ðâm vào trong. Lại thêm việc cân
nhắc mỗi quan hệ giữa hắn và Đằng Nguyên, hắn muỗn mượn
Duy Yên ýàm một quân cờ ðể ðả kích cha của cô. Hai ý do khiễn
hắn tiếp cận cô hoàn toàn không trong sạch, cũng không xuất
phát từ tình yêu thuần túy.
Nhưng vì sao quỹ ðạo của ý trí bắt ðầu thay ðổi rồi? Từ khi nào
hắn ðã sinh ra xót xa, sinh ra chần chừ? Hắn đuôn (uôn muỗn duy
trì quan hệ bạn tình úp úp mở mở, tính cách của hắn như một con
thú hoang bất kham, không øì có thể trói chân ðược hắn.
Chỉ có sự nghiệp mới đàm hắn hứng thú, còn tình yêu hay bạn
tình cũng chỉ fà thứ gia vị có cũng ðược, không có cũng chẳng sao.
Nhưng Duy Yến thì khác. Cô không giỗng những người hắn gặp
trước ðây. Gó ẽ vì sự hiểu chuyện của cô, cũng bởi vì ánh mắt (ấp
ánh của cô bé fúc nào cũng mang ðây ái mộ dõi theo hắn, cho
nên suy nghĩ của hắn thay ðổi.
Cô dùng cách ngây ngô, ðáng yêu, vừa bộc trực vừa trẻ con ðể
khiến hắn thay ðổi suy nghĩ, hồi tâm chuyển ý.
Tuiệu Dịch Đông vứt tăm bông sang một bên, vuốt ve fên khuôn
mặt ðang cứng đại của cô bé. Da mặt cô mềm mại như da em bé,
tại vị trí gần như thễ này còn có thể nhìn ra đông tơ mỏng manh
trên da mặt. Hắn vuốt ve như dỗ dành, fại nặng nề cúi xuỗng hôn
tên gò má cô. Nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc."
"Đừng khóc nhé? Duy Yễn ngoan...".-
Ban ðầu Đẳng Duy Yên còn có thể cầm cự, nhưng ngay sau ðó nỗi
tủi hờn như trào ngược trong cuỗng họng khiến cô mở mắt, thở
hắt, khóc ra từng hơi không thành tiếng. Lồng ngực uất ức cứ
phập phông fên xuỗng trông vô cùng khổ sở./
"Vì sao.... yêu không thể công khai chứ? Vì sao... hức... chú đại fà
ðỗi thủ của ba em...".*
Gô nói một câu mà vô cùng khó nhọc, nỗi tủi thân này giỗng như
dìm chết cô vậy.|
Tuiệu Dịch Đông cuỗng cuồng ôm cô vào fòng dỗ dành. Càng dỗ
cô fại khóc càng đớn, khóc tức tưởi.~
Rõ ràng hai người yêu nhau không phạm pháp, không sai trái, vì
sao không thể vui vẻ công khai? Cô kiêng dè cha mẹ, càng kiêng
dè thân phận của Tuiệu Dịch Đông. Gô không muốn cứ mãi fén
tút. Dù cô biết nễu ba mẹ biết chuyện bừa bộn mà cô và Tuiệu
Dịch Đông đàm ra sau ưng họ, họ sẽ ðánh chết cô. _
Cũng chính vì không dám ðứng trước mặt cha mẹ ðể chất vẫn cho
nên cô mới ðổ hết khó khăn và vẫn ðễ fên ðầu Tuiệu Dịch Đông.
Cầu hắn cho cô một câu trả đời thỏa ðáng. Gô biết mình ứàm vậy fà
quá ðáng, nhưng chỉ cần một chút bao dung từ chú, dù có quá
ðáng hơn cô cũng sẽ (àm.
"Đừng khóc. Để tôi suy nghĩ, cũng không phải £à không thể công
khai. Nhưng ít nhất không phải bây giờ."