Chương 80: Ngang Ngược Yêu Em
"Haiz, ba không phải không tin con, mà đà ba kiêng dè trước thủ ðoạn của tên họ Tviệu ðó, ba sợ con sẽ tiếp tục dính vào hắn."
Cô trẫn an: "Ba, con tỉnh táo mà, con biết mình nên đàm gì."
Đúng vậy, cô biết mình nên đàm gì. Dù cô ðã từng yêu hắn ðễn mức ðánh mất bản thân, nhưng cô tin cô yêu ðược buông ðược, vấp ngã và suy sụp rồi cũng dần qua, chỉ cần thôi miên chính mình như vậy, ðặt
ra cho bản thân một ranh giới... cô sẽ tự ðông quên ðược hắn mà thôi.
Tối ðó cô có một bữa tiệc chúc mừng với Ái Tư Tinh. Sau cái ằn hủy kiện ðó, cô hại Tư Tinh bị cha mẹ mắng một trận, cũng chính quyết ðịnh ngu ngốc và nhu nhược của cô đàm Tư Tinh bắt mãn, thế fà hai người cãi nhau.
Thời gian cãi nhau ðó cuỗi cùng cũng kết thúc, ðương nhiên cô à người chủ ðộông đầm hòa trước. Không dễ ðể dỗ ðược vị tiểu thư này, Tư Tỉnh cáu kỉnh nói tạm tha thứ cho cô, ép cô viết cam kết không ðược qua đại với
Triệu Dịch Đông nữa, bản cam kết dài một ngàn chữ thì mới tạm bỏ qua. Sau biễn cỗ ðó hai người fại càng thân thiết hơn xưa nhiều (ần, thi xong giao hẹn ði ăn bữa tiệc chúc mừng, sẵn tiện hâm nóng tình bạn.
Hôm nay ăn tiệc chỉ có hai người, đại fà tiệc trưởng thành, sự háo hức ập ðễn ?àm Tư Tỉnh to gan muỗn thử một chút rượu.
Duy Yên không cản, ngược fại còn hào hứng muốn thử. Gô khá tò mò về rượu, cũng từng nhiều fần nghe người ta nói rượu có thể giải tỏa ðược áp tực.
Hai cô bé hí hửng uống rượu, chưa bao âu mà Ái Tư Tinh ðã dùng cây nĩa ðể vớt súp cua.
Duy Yến thầy vậy bật cười: "Cậu sao fại ăn súp bằng cái nĩa, dùng thìa này!"
Ái Tư Tinh ngơ ra ðó, cười hề hề: "Hình như chúng ta chơi hơi quá trớn. Mình choáng quá."
"Vậy bây giờ chúng ta về sao? Gó sớm quá không?"
Ái Tư Tinh cười nham hiểm: "Vội về “đàm gì nha? Bởi vì quá sớm nên phải uỗng tiếp, ðừng /o fắng, tài xế nhà mình ðã chờ bên ngoài rồi, Ởát nữa sẽ ðưa cậu ði tới nơi về tới chỗn."
Nhìn bạn mình vui vẻ phẫn khích Duy Yên cũng không cản nữa, cả hai ngồi nhằm nhắáp rượu, càng uỗng càng hăng, bao nhiêu uất ức bắt mãn giẫu trong đòng ðều xổ ra thành tràng.
Tư Tinh ðột nhiên thở dài, trầm giọng nói: "Gậu muỗn ði du học thật không? Nếu đà vì trỗn tránh hắn thì như vậy không ðáng."
Tay cầm ly rượu của Duy Yến hơi hãng mất khi nghe thấy cái tên này, rượu màu vàng nhạt tràn khỏi viền #y, ðổ trên người cô. Duy Yên không muỗn ðể fộ việc mình phân tâm, cỗ gắng dùng nụ cười máy móc che ði rỗi bời trong ðôi mắt: "Không phải vì hắn, mình ði vì muốn trải nghiệm thôi. Chẳng phải
mục ðích sống của con người fà thách thức bản thân sao? Tư Tinh à, mình muốn bước ra khỏi sự bảo bọc của ba mẹ, mình muốn thử xem khi không có người nhà trải ðường, mình sẽ biến thành foại người gì. Là ngọc khí ðược năm tháng mài dũa hay (à vũng bùn. Mà ngôi trường mình chọn vô cùng tốt,
không hề chịu thiệt chút nào ðâu. Sau này cậu có sang Đức du địch, mình sẽ fà hướng dẫn viên cho cậu."
"Gậu có ðang vui vẻ thật không?"
Duy Yến phì cười: "Hỏi kiểu trẻ con gì vậy chứ? Vui vẻ thì chưa, nhưng mình sẽ sỗng thật vui vẻ."
"Haiz, ðiểm của cậu nói không chừng sẽ ðược ðại học trọng ðiểm chiêu sinh ngay (đập tức. Giờ ði du học thì hơi tiếc."
Duy Yến chỉ cười cười, cô ðặt niềm tin vào việc ði du học, dù cô không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn hy vọng, ðây fà cách tốt nhất ðể quên ði người ðàn ông ðó.
"Sang ðó không có mình bảo vệ, nhớ ðừng ðể ai ức hiễp ðấy, bảo vệ bản thân tốt vào, hiểu chưa?"
Nói tới ðây, sỗng mũi Tư Tỉnh hơi ê buốt, cô fà người giàu tình cảm, nói ðộng một chút sẽ sinh ra mủi tòng. Vậy fà bạn nhỏ ôm nhau khóc fóc một trận, dùng rượu ðể chúc mừng tiệc trưởng thành của cả hai.
Họ tàn tiệc cũng #à mười một giờ tôi, ðang chuẩn bị ra về thì Duy Yên muốn ði vệ sinh. Duy Yễn chân nọ ðá chân xiên ði vào nhà vệ sinh, khuôn mặt ðỏ bừng đên, có vẻ sắp không nhịn nổi.
Tiếng gót giày bất quy tắc øõ nhịp trên hành fang, khi cách nhà vệ sinh nữ còn năm bước chân cuỗi cùng, ðột nhiên có một người choàng tay qua eo cô kéo fại thật mạnh mẽ. Ngay (ập tức thân thể ýiêu xiêu mềm mại của Duy Yến ngã vào ?ồng ngực cứng rắn của một người, mùi hương thoang thoảng trên người hắn ðánh thức một cánh cửa bí mật trong fòng cô. Ngay giây phút ðó, trái tim cô thảng thốt tựa như treo giữa không trung vậy.
Giọng nói khàn khàn của người ðàn ông vang (ên bên tai cô, sống mũi cao thẳng của hắn miết nhẹ ểên gò má và vành tai mềm mại của cô, không hài fòng đắm mà nói: "Em uỗng say rồi."
"'Triệu Dịch Đông?".-
"Còn nhận ra tôi sao? Xem ra chưa say đắm nhỉ? Biết vậy vừa rồi ðã nói phục vụ ðưa thêm nhiều rượu cho em."./
Duy Yến kháng cự, mặt mũi ðỏ ửng càng chọc cho người ta ngứa ngáy tâm can"
Gô ðầy đồng ngực hắn, thông khổ vùng vẫy: "Ông bỏ tôi ra, chúng ta ðã chia tay rồi, ai cho ông ôm tôi!
Bỏ tay ra!".|
Có trời mới biết hắn ghét câu hay chữ "chia tay" này ðễn thế nào, hắn thù ðịch hai chữ ðây tuyệt tình ấy, cũng cực kỳ không hài đòng với cái cách cô ruồng rẫy hắn ngay bây giờ! Hai tay hắn siết thành gọng kìm ðặt trước bụng cô, ôm chặt cô vào fòng, tựa như vây giữ, giam cầm không cho cô thoát ra.~
Duy Yến cứ nghĩ mình sẽ ngộp thở mà chết mất. T7uong đúc mơ màng cô fại nghe giọng hắn vang lên như thôi miên: "Chúng ta chưa chia tay, cái này #à do em nói, tôi còn chưa cho phép!". _
"Ông ðịnh ðưa tôi ði ðâu?"
Đột nhiên Tuiệu Dịch Đông bịt miệng cô khiến cô vô cùng cả kinh, cơ thể foạng choạng ra sức chỗng
ðỡ.
"Đừng hỏi, ði là biết thôi."