Phó Phong sải bước lại chỗ của Âu Dương Thần gấp gáp hỏi " sao rồi đã tìm thấy cô ấy chưa"
Âu Dương Thần hướng ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà nhả từng đợt khói huyền ảo ra,thấy anh im lặng Phó Phong tức giận giựt lấy điếu thuốc lá của anh nén xuống sàn nhà
" Tôi đang nói chuyện với cậu đấy,thế nào rồi
Vũ Trạch từ bên ngoài thấy cánh cửa mở cộng với giọng nói lớn liền vội vàng chạy vào trong
Thấy Vũ Trạch, Âu Dương Thần liền lên tiếng hỏi " Sao rồi đã tìm thấy chưa"
" Vẫn chưa tìm thấy"
Đồng tử Âu Dương Thần co lại,đôi bàn siết chặt hạ thấp giọng lên tiếng nói
" Cho cậu một tuần không tìm được cô ấy thì đến Chấp Pháp Đường chịu phạt,ra ngoài "
' Dạ " Vũ Trạch nhanh chóng cúi đầu lên tiếng rồi nhanh chóng lặng lẽ đi ra ngoài
" Thần.... Phó Phong định lên tiếng nói gì đó thị bị thanh âm lạnh lẽo cùng ánh mắt âm trầm
Cô ấy là người của tôi không cần cậu quan tâm đến"
Phó Phong không nói gì tức giận rời đi, tiếng cửa được đóng mạnh bạo một cái rầm vang lên cùng lúc đó chai rượu vang được đặt trên bàn bị Âu Dương Thần thẳng tay hất xuống sàn, nhuộm đỏ một vùng lớn của miếng thảm
Quán cafe
Phó Phong ngồi bắt chéo chân ngón tay gõ gõ xuống bàn đợi chờ ai đó, vài giây sau cánh cửa quán cà phê được mở ra
Diệp Bội Nhi tay cầm sắp hồ sơ màu vàng tiến lại,cô nàng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, thấy cô nàng người phục vụ của quán nhanh chóng cầm thực đơn ra
Quý khách dùng gì"
"Một Cappuccino "
Quý khách đợi trong giây lát " Người phục vụ cầm thực đơn nhanh chóng đi vào trong chỗ pha chế
Diệp Bội Nhi đặt sắp tài liệu xuống đẩy nhẹ qua chỗ của Phó Phong
Phó Phong nhanh chóng cầm lấy sắp tài liệu gấp gáp mở ra, những dòng chữ bên trên tờ giấy đã khiến cảm xúc của Phó Phong bị lẫn lộn vui buồn đều có
'Đúng như nghi ngờ của anh,quả thật cô ấy là em gái đã thất lạc của Phó gia "
Cappuccino của chị " Người phục vụ nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống rồi nhanh chóng rời đi
Phó Phong đặt sắp giấy xuống bàn gấp gáp lấy điện thoại trong túi áo vest tìm dãy số điện thoại nào đó
Alo, A Dịch nhanh chóng điều động thế lực của tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Âu Dương Thi Vy"
Phó Phong đặt điện thoại xuống bàn ngước lên nhìn Diệp Bội Nhi đang ngồi bắt chéo chân thưởng thức tách cà phê nghiêng ngút mùi hương
'Chuyện này khoan hả để người khác biệt tạm thời giữ bí mật cho đến khi tìm được em ấy" Phó Phong lên tiếng nói
Thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt Phó Phong, Diệp Bội Nhi liên lên tiếng nói
'Đừng lo,cô ấy sẽ không sao,tôi tin tưởng cô ấy sẽ không có chuyện gì"
Diệp Bội Nhi vừa an ủi Phó Phong cũng vừa đang trấn an bản thân mình, từ ngày biết tin chiếc máy bay mà Âu Dương Thi Vy ngồi bất ngờ gặp sự cố rơi máy bay cô nàng đã ăn không ngon ngủ không yên,lo lắng để mức giảm hết mấy cân, tình trạng suy kiệt, mệt mỏi
Thấm thoát đã hơn hai tuần trôi qua, tung tích của cô chỉ là một con số không, các cơ quan chức năng cũng đưa ra thông báo " không một ai sống sót trên chuyến bay ấy "
Âu Dương Thần sau những ngày tự hành hạ bản thân,đã tạm trở lại trạng thái ban đầu tiếp tục công việc hàng ngày mình phải làm
Việc tổ chức tang lễ cho cô Âu Dương Thần đã không thực hiện vì ngày nào không tìm thấy th* th* của cô ngày đó cô vẫn còn sống
...
Âu gia,bữa cơm tối
" Tiểu Nhi,sao một tuần nay không thấy Tống Tống thằng bé lại chạy đi đâu rồi" Âu lão phu nhân lên tiếng nói
Âu Nhi rồi ngập ngừng vì một tuần nay chị ta đã không thể liên lạc được với Âu Tống, nó khiến cho chị ta không biết trả lời với Âu lão phu nhân thế nào
" Là.. là do người bạn lúc trước cậu ấy quen lúc du học đang gặp một số việc nên câu ấy phải bay qua bển để giúp đỡ người bạn ấy, bà nội bà đừng lo"
'Thằng bé đó đi cũng không nói với ta một tiếng nào,đúng là không xem người bà này ra gì mà " Âu lão phu nhân ở hơi tức giận lên tiếng trách móc
' Mẹ, đừng giận chắc do thằng bé đi gấp qua nên không kịp nói,đợi lúc thắng bé về con sẽ kêu thằng bé đến dập đầu tạ lỗi với mẹ, cũng sẽ phạt thằng bé quỳ trước gia tiên hối lỗi việc đã làm" Lan Hy nhanh chóng lên tiếng xoa dịu
"Thôi được rồi,dù sao đi thì cũng đã đi rồi, còn phạt gì nữa chứ, thôi ăn cơm đi'
Sáng ngày hôm sau
Sân bay, Âu Nhi đeo kính râm mắt hướng về phía cửa ra vào của sân bay chờ đợi ai đó
Một hình bóng cao lớn tay kéo hai chiếc vali loạt vào mặt chi ta, Âu Nhi nhanh chóng tháo kính râm xuống tiến bước lại vừa đi được một vài bước thì đập một mắt chị ta là một người con gái với vẻ ngoài ngọt ngào, cùng nụ cười toả nắng đang khoác tay Âu Tống,cả hai cùng sải bước đi
Người con gái với vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu ấy đã khiến cho Âu Nhi phải khự người bất động lại
"Chị tới rồi" Thấy chi ta Âu Tống liên lên tiếng nói
Chị Âu Nhi, chào chị lâu rồi không gặp,chị khỏe chứ" Chất giọng ngọt ngào,nhẹ nhàng mền mại được phát ra từ cổ họng của người con gái trước mặt
Đôi mắt to tròn được híp lại bởi nụ cười khiến cho ai nhìn vào cũng xao xuyến,si mê
" Chào.. chào em lâu quá không gặp,chị khoẻ,em thế nào"
Âu Nhi cố gắng giữ bình tĩnh cong môi nở một nụ cười nhẹ tươi cười nói
' Lên xe hả nói tiếp" Âu Tống sợ người con gái đi máy bay đường xa mệt mỏi liên lên tiếng nói
Âu Dương Thần hướng ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà nhả từng đợt khói huyền ảo ra,thấy anh im lặng Phó Phong tức giận giựt lấy điếu thuốc lá của anh nén xuống sàn nhà
" Tôi đang nói chuyện với cậu đấy,thế nào rồi
Vũ Trạch từ bên ngoài thấy cánh cửa mở cộng với giọng nói lớn liền vội vàng chạy vào trong
Thấy Vũ Trạch, Âu Dương Thần liền lên tiếng hỏi " Sao rồi đã tìm thấy chưa"
" Vẫn chưa tìm thấy"
Đồng tử Âu Dương Thần co lại,đôi bàn siết chặt hạ thấp giọng lên tiếng nói
" Cho cậu một tuần không tìm được cô ấy thì đến Chấp Pháp Đường chịu phạt,ra ngoài "
' Dạ " Vũ Trạch nhanh chóng cúi đầu lên tiếng rồi nhanh chóng lặng lẽ đi ra ngoài
" Thần.... Phó Phong định lên tiếng nói gì đó thị bị thanh âm lạnh lẽo cùng ánh mắt âm trầm
Cô ấy là người của tôi không cần cậu quan tâm đến"
Phó Phong không nói gì tức giận rời đi, tiếng cửa được đóng mạnh bạo một cái rầm vang lên cùng lúc đó chai rượu vang được đặt trên bàn bị Âu Dương Thần thẳng tay hất xuống sàn, nhuộm đỏ một vùng lớn của miếng thảm
Quán cafe
Phó Phong ngồi bắt chéo chân ngón tay gõ gõ xuống bàn đợi chờ ai đó, vài giây sau cánh cửa quán cà phê được mở ra
Diệp Bội Nhi tay cầm sắp hồ sơ màu vàng tiến lại,cô nàng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống, thấy cô nàng người phục vụ của quán nhanh chóng cầm thực đơn ra
Quý khách dùng gì"
"Một Cappuccino "
Quý khách đợi trong giây lát " Người phục vụ cầm thực đơn nhanh chóng đi vào trong chỗ pha chế
Diệp Bội Nhi đặt sắp tài liệu xuống đẩy nhẹ qua chỗ của Phó Phong
Phó Phong nhanh chóng cầm lấy sắp tài liệu gấp gáp mở ra, những dòng chữ bên trên tờ giấy đã khiến cảm xúc của Phó Phong bị lẫn lộn vui buồn đều có
'Đúng như nghi ngờ của anh,quả thật cô ấy là em gái đã thất lạc của Phó gia "
Cappuccino của chị " Người phục vụ nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống rồi nhanh chóng rời đi
Phó Phong đặt sắp giấy xuống bàn gấp gáp lấy điện thoại trong túi áo vest tìm dãy số điện thoại nào đó
Alo, A Dịch nhanh chóng điều động thế lực của tôi bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Âu Dương Thi Vy"
Phó Phong đặt điện thoại xuống bàn ngước lên nhìn Diệp Bội Nhi đang ngồi bắt chéo chân thưởng thức tách cà phê nghiêng ngút mùi hương
'Chuyện này khoan hả để người khác biệt tạm thời giữ bí mật cho đến khi tìm được em ấy" Phó Phong lên tiếng nói
Thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt Phó Phong, Diệp Bội Nhi liên lên tiếng nói
'Đừng lo,cô ấy sẽ không sao,tôi tin tưởng cô ấy sẽ không có chuyện gì"
Diệp Bội Nhi vừa an ủi Phó Phong cũng vừa đang trấn an bản thân mình, từ ngày biết tin chiếc máy bay mà Âu Dương Thi Vy ngồi bất ngờ gặp sự cố rơi máy bay cô nàng đã ăn không ngon ngủ không yên,lo lắng để mức giảm hết mấy cân, tình trạng suy kiệt, mệt mỏi
Thấm thoát đã hơn hai tuần trôi qua, tung tích của cô chỉ là một con số không, các cơ quan chức năng cũng đưa ra thông báo " không một ai sống sót trên chuyến bay ấy "
Âu Dương Thần sau những ngày tự hành hạ bản thân,đã tạm trở lại trạng thái ban đầu tiếp tục công việc hàng ngày mình phải làm
Việc tổ chức tang lễ cho cô Âu Dương Thần đã không thực hiện vì ngày nào không tìm thấy th* th* của cô ngày đó cô vẫn còn sống
...
Âu gia,bữa cơm tối
" Tiểu Nhi,sao một tuần nay không thấy Tống Tống thằng bé lại chạy đi đâu rồi" Âu lão phu nhân lên tiếng nói
Âu Nhi rồi ngập ngừng vì một tuần nay chị ta đã không thể liên lạc được với Âu Tống, nó khiến cho chị ta không biết trả lời với Âu lão phu nhân thế nào
" Là.. là do người bạn lúc trước cậu ấy quen lúc du học đang gặp một số việc nên câu ấy phải bay qua bển để giúp đỡ người bạn ấy, bà nội bà đừng lo"
'Thằng bé đó đi cũng không nói với ta một tiếng nào,đúng là không xem người bà này ra gì mà " Âu lão phu nhân ở hơi tức giận lên tiếng trách móc
' Mẹ, đừng giận chắc do thằng bé đi gấp qua nên không kịp nói,đợi lúc thắng bé về con sẽ kêu thằng bé đến dập đầu tạ lỗi với mẹ, cũng sẽ phạt thằng bé quỳ trước gia tiên hối lỗi việc đã làm" Lan Hy nhanh chóng lên tiếng xoa dịu
"Thôi được rồi,dù sao đi thì cũng đã đi rồi, còn phạt gì nữa chứ, thôi ăn cơm đi'
Sáng ngày hôm sau
Sân bay, Âu Nhi đeo kính râm mắt hướng về phía cửa ra vào của sân bay chờ đợi ai đó
Một hình bóng cao lớn tay kéo hai chiếc vali loạt vào mặt chi ta, Âu Nhi nhanh chóng tháo kính râm xuống tiến bước lại vừa đi được một vài bước thì đập một mắt chị ta là một người con gái với vẻ ngoài ngọt ngào, cùng nụ cười toả nắng đang khoác tay Âu Tống,cả hai cùng sải bước đi
Người con gái với vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu ấy đã khiến cho Âu Nhi phải khự người bất động lại
"Chị tới rồi" Thấy chi ta Âu Tống liên lên tiếng nói
Chị Âu Nhi, chào chị lâu rồi không gặp,chị khỏe chứ" Chất giọng ngọt ngào,nhẹ nhàng mền mại được phát ra từ cổ họng của người con gái trước mặt
Đôi mắt to tròn được híp lại bởi nụ cười khiến cho ai nhìn vào cũng xao xuyến,si mê
" Chào.. chào em lâu quá không gặp,chị khoẻ,em thế nào"
Âu Nhi cố gắng giữ bình tĩnh cong môi nở một nụ cười nhẹ tươi cười nói
' Lên xe hả nói tiếp" Âu Tống sợ người con gái đi máy bay đường xa mệt mỏi liên lên tiếng nói
Danh sách chương