- "Nói hươu nói vượn! Thái Tử được nhập học ở Văn Uyên Các, tiểu ngũ bất quá đi theo phu tử học chút thời gian, như thế nào liền có thể cùng với Thái Tử so sánh? Trẫm xem tiểu ngũ luận văn mới không kịp Thái Tử, luận trầm ổn không kịp tiểu tứ, luận thông minh không kịp tiểu thất, như thế nào có thể nói hắn một thế hệ hoàng tử trung nhân tài kiệt xuất sắc đây?"
Ngày thường, mặc kệ Thái Tử biểu hiện có bao nhiêu ưu tú, Chiêu Đức Đế đều làm như không thấy, hiện giờ, hắn lại mở miệng ra khẳng định tài học của Thái Tử.
Lương công công âm thầm quan sát thần sắc của Chiêu Đức Đế.
Hắn cũng biết rằng Chiêu Đức Đế đối với Ngũ hoàng tử từ trước đến nay rất lãnh đạm, chỉ là hắn không nghĩ tới, Chiêu Đức Đế đối với Ngũ hoàng tử lại không những không vui mừng, thế nhưng lại tức giận tới tình trạng này.

Chiêu Đức Đế ngày thường biểu hiện không thích Thái Tử, nhưng cùng Ngũ hoàng tử so sánh, Thái Tử ở trong lòng Chiêu Đức Đế lại là nhi tử thông minh.
- "Hoàng Thượng bớt giận, đây cũng chỉ là lời đồn trong cung thôi, Hoàng Thượng cũng biết những hạ nhân đó thật sự là không biết cái gì.

Còn không phải là người khác nói cái gì thì bọn họ liền tin tưởng hay sao?" Lương công công khuyên nhủ:
- "Ngày khác nô tài đi phân phó một tiếng không thể để những lời đồn sai trái ở trong cung này."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Chiêu Đức Đế hừ lạnh một tiếng:
- "Cũng không biết đến tột cùng là ai gấp đến độ không chờ nổi liền đem thanh danh của tiểu ngũ mà truyền ra."
Chiêu Đức Đế tuy rằng ngoài miệng thì nói không biết, nhưng những hạ nhân bên người há có thể không hiểu, hắn kỳ thực là hoài nghi Thái Hậu?
Lương công công cùng nhóm người hầu thân cận cũng không dám nói cái gì.

Sự việc lần này, không phải những nô tài như bọn họ có thể xen vào.
- "Truyền ý chỉ của trẫm, các hoàng tử, hoàng nữ hiếu học phải biết khiêm nhường, không thể có được một chút thành tựu liền đắc chí.

Qua mấy ngày nữa trẫm liền đích thân đến khảo sát các hoàng tử, hoàng nữ học tập."
Dừng một chút, hắn lại nói:
- "Bao gồm cả Ngũ hoàng tử."
- "Những năm gần đây tiểu ngũ được mẫu hậu nuôi dưỡng bên người, nhọc lòng bồi dưỡng, từ trước đến giờ trẫm chưa từng hỏi đến, nghĩ đến hiện tại, trẫm thân là phụ hoàng cũng có chút thất trách.

Nhân cơ hội này, trẫm vừa lúc liền kiểm tra tiến độ học tập của tiểu ngũ."

Chiêu Đức Đế muốn khảo sát tiến độ học tập, tự nhiên là kiểm tra tất cả các hoàng tử, công chúa đang theo học.
Thái Tử đã vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, Nhị hoàng tử dưới sự đề nghị của Thái Hậu cũng đã vào triều từ năm trước.

Trong Thượng Thư Phòng chỉ còn lại các hoàng tử mẫu tộc thấp kém: Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử của Phùng Đức phi, Lục hoàng tử của Huệ tần.
Thất hoàng tử của Chu quý phi tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đi học nhưng Chiêu Đức Đế mỗi khi ngẫu nhiên đi tới cung của Vinh phi liền phát hiện Thất hoàng tử thập phần thông minh, vô luận dạy hắn nói cái gì chỉ cần dạy một hai lần là hắn đều có thể ngâm nga, một chữ cũng không tồi.

Khi cùng hắn nói chuyện, miệng lưỡi của hắn tuy có chút non nớt, nhưng lại có trật tự rõ ràng.

So sánh giữa Thất hoàng tử mới một tuổi cùng Lục hoàng tử xem ra Thất hoàng tử còn lanh lợi hơn.
Chiêu Đức Đế vui mừng, đặc biệt cho phép Thất hoàng tử trước tiên có thể được tiến vào Thượng Thư Phòng đọc sách.
Tuy rằng Thất hoàng tử trên danh nghĩa chỉ học dự bị, ngồi ké nghe giảng, nhưng hắn học tập so với Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử liền ngang nhau.
Bảo Lạc nhìn Thất hoàng tử có đôi khi đều không khỏi cảm khái.

Có một loại người, bọn họ đại khái trời sinh chính là tới để nghiền áp người khác.
Tam hoàng tử không biết là cố ý giấu dốt hay vẫn là vô tâm với việc học, học vấn từ trước đến nay không khá được chút nào.

Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử thật ra cũng rất dụng công học tập.

Tuy là như vậy, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng không có khả năng có thể so sánh với Thất hoàng tử.

Đến nỗi Ngũ hoàng tử, bởi vì ngày thường cũng không cùng một chỗ với bọn Bảo Lạc học tập, so ra cũng tương đối hơn một chút.
Thất hoàng tử thông tuệ như vậy, sợ là chỉ có thể so sánh với Thái Tử ca ca năm đó.
Cũng không biết Chu quý phi đến tột cùng là như thế nào mà lại sinh ra được một nhi tử thông minh như vậy.

Cùng là hoàng tử do Chu quý phi sinh ra, Nhị hoàng tử nhìn thế nào cũng không thể nào thông minh bằng, so với Thất hoàng tử liền không giống nhau.

Nhị hoàng tử là chính Chu quý phi tự mình giáo dưỡng, Thất hoàng tử từ lúc hiểu chuyện đến giờ liền vẫn luôn do Vinh phi trong cung giáo dưỡng, chẳng lẽ Vinh phi có cách đặc biệt có thể dưỡng được hài tử tốt như vậy?
Bất quá, Thất hoàng tử ưu tú như thế nào thì người tâm đắc nhất hẳn là Chu quý phi đi.

Rốt cuộc, Thất hoàng tử mặc dù là nhi tử của Chu quý phi, nhưng hắn hiện tại hiển nhiên càng thân cận với Vinh phi hơn.
Cùng các hoàng tử ở một bên so sánh sự ưu tú, các công chúa bên này liền bình đạm hơn rất nhiều.

Rốt cuộc thì các công chúa đọc sách đều chỉ là vì tăng lên một chút kiến thức cho bản thân, không có ai chân chính để trông cậy vào các nàng làm được cái gì.
Tam công chúa Cơ Trà Mặc hiện giờ cũng tới tuổi chuẩn bị gả đi rồi, ngày sau ra cung, việc của nhà chồng là chính nàng tới xử lý.

Nàng hiện giờ không hề tới Thượng Thư Phòng đi học, đang theo Lệ phi học tập như thế nào để chủ quản nội trợ.
Ngũ công chúa Cơ Thanh Hàm nói là sắp được thả ra, nhưng rốt cuộc còn chưa được thả ra ngoài, nên tạm thời chưa bị kiểm tra học tập.
Lục công chúa Cơ Thường Nhạc cùng Tam hoàng tử có chút tương tự, ngày thường cực không chớp mắt, ở Thượng Thư Phòng trước nay giống như là người không tồn tại.

Nàng học tập không tốt cũng không xấu, ngày thường cũng không ai sẽ đi chú ý nàng.
Nhưng thật ra Thất công chúa Cơ Bảo Lạc, từ nhỏ tư chất đã thông minh, thường được phu tử cùng Chiêu Đức Đế khen.

Từ trước, Thất hoàng tử chưa tới Thượng Thư Phòng học, Bảo Lạc vẫn thường đem tới niềm vui cho phu tử.

Hiện giờ Thất hoàng tử tới, cũng không có làm phu tử đối với Bảo Lạc bớt phần nào sủng ái.
Bởi vì Chiêu Đức Đế muốn tới Thượng Thư Phòng khảo sát học tập, nên mấy ngày gần đây, các hoàng tử, công chúa đều hăng hái đọc sách, không có người nào không hy vọng để lại ấn tượng tốt trong lòng Chiêu Đức Đế.
Từ nhỏ các nhóm con cháu thế gia vọng tộc được ân điển tiến cung cùng các hoàng tử, công chúa cùng nhau đọc sách, thời gian này cũng chăm chỉ không chịu thua kém các hoàng tử, công chúa.

Bọn họ tuy tuổi còn nhỏ nhưng nếu ở trước mặt Chiêu Đức Đế có thể lưu lại một ấn tượng tốt thì ngày sau chắc chắn sẽ có tiền đồ.

Ở trong hoàn cảnh này, Lam Thừa Vũ không chút nào bị ảnh hưởng từ những người xung quanh.
Bảo Lạc dựng thẳng sách vở lên che ở trước mặt mình, một đôi mắt tò mò mà quay sang ngắm phương hướng của Lam Thừa Vũ.

Chỉ thấy Lam Thừa Vũ nhấp chặt môi, nhìn như thực nghiêm túc mà ghi chú gì đó, nhìn kỹ lại hoàn toàn cùng những kiến thức ở lớp học không quan hệ.
Phu dụng binh phương pháp, cả nước vì thượng, phá quốc thứ chi; toàn quân vì thượng, phá quân thứ chi; toàn lữ vì thượng, phá trạm dừng chân chi; toàn tốt vì thượng, phá tốt thứ chi; toàn ngũ vì thượng, phá ngũ thứ chi..
Lam Thừa Vũ thế nhưng đang viết binh pháp.
Bất quá, Lam gia là võ tướng thế gia, An Quốc Công sẽ tự mình dạy dỗ Lam Thừa Vũ binh pháp, truyền thụ các kỹ năng võ kỵ, đảo cũng chẳng có gì là lạ.
An Quốc Công đào tạo Lam Thừa Vũ như vậy cũng không biết rằng hắn ngày sau có thể hay không ra chiến trường..
Bảo Lạc nghĩ đến nhập thần, ánh mắt dần dần trở nên mê ly mà nhìn Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ như cảm giác được ánh mắt của nàng, liền ngẩng đầu lên cho nàng một cái mỉm cười.
Hiện giờ, bộ dáng của Lam Thừa Vũ đã dần dần nảy nở, nhìn không hề giống với ba năm trước tính tình trẻ con.

Hiện giờ hắn mày kiếm mắt sáng, mang theo một cổ tử anh khí.

Mặc cho ai thấy hắn, đều phải tán thưởng một tiếng thiếu niên tuấn lãng.
Tuy Bảo Lạc sớm đã nhín quen gương mặt này của hắn rồi, cũng không thể không thừa nhận, hắn đích xác thập phần dễ coi.

Khó trách trong kinh thành không ít khuê tú mỗi khi thấy hắn đi ra ngoài liền chờ đợi ở bên cạnh, chỉ vì có thể liếc hắn một cái.
Thấy Bảo Lạc bắt đầu có dấu hiệu thất thần, Lam Thừa Vũ không khỏi có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ cùng hắn ở chung một chỗ lâu như vậy liền chán hắn sao?
Bảo Lạc không mở miệng, đành phải để hắn từ từ mở miệng.
Lam Thừa Vũ mang những tờ giấy viết binh pháp kia lên thổi, làm xong liền nói với người bên cạnh:
- "Ngươi nhìn lén ta làm cái gì?"
- "Ai..

Ai nhìn lén ngươi?"
Bảo Lạc giống như một hài tử làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, ánh mắt hướng bốn phía ngắm loạn lên, chính là không nhìn Lam Thừa Vũ.
- "Hảo, ngươi không có nhìn lén ta, là ta nhìn lầm rồi."
Bên tai truyền đến tiếng cười rầu rĩ của Lam Thừa Vũ.

Bảo Lạc nghe hắn nói như vậy càng cảm thấy xấu hổ, cố ý cúi đầu nhìn chằm chằm vào sách vở:
- "Ta đang xem sách, ai có rảnh đâu mà nhìn lén ngươi a.

Nhưng thật ra ngươi lại không hảo ôn bài học thật tốt, lát nữa phụ hoàng tới khảo sát, liền hỏi một câu ngươi liền không biết."
- "Yên tâm đi, Lam gia chúng ta vốn dòng dõi nhà tướng, ngày sau ta cũng không đi theo con đường văn nhân, Hoàng Thượng ở phương diện này sẽ không đối với ta yêu cầu quá cao nha."
Tuy nói là như thế, nhưng Lam Thừa Vũ ở phương diện đọc sách cũng vẫn luôn không tồi, Chiêu Đức Đế thường khen hắn là thiếu niên văn võ song toàn.
Bảo Lạc nhưng không tin, bởi Chiêu Đức Đế đối với Lam Thừa Vũ kỳ vọng rất cao, Lam Thừa Vũ nếu học tập không tốt, Chiêu Đức Đế sẽ không thể không phê bình hắn.
- "Năm sau ta liền theo phụ thân đi biên quan học hỏi kinh nghiệm."
Bảo Lạc nghe xong lời này, "A" một tiếng, buông xuống đôi mắt, trong lòng không biết sao liền sinh ra chút thương cảm.
Sớm nên biết một điều rằng, bọn họ khi trưởng thành, liền mỗi người một ngả, ai đi đường nấy.
Đột nhiên, trên trán nàng bị người gõ một cái:
- "Nghĩ cái gì vậy, ta hiện tại không phải còn chưa đi sao? Hơn nữa, ta lại không phải đi rồi liền không trở lại.

Ngày sau, ta không thể ở bên cạnh chiếu cố ngươi, ngươi nha đầu này phải tự chiếu cố chính mình, đừng để người khác hãm hại mà cũng không biết."
- "Ngươi mới là nha đầu."
Lam Thừa Vũ lên tiếng hoàn toàn phá hủy cảm xúc ly biệt của Bảo Lạc.

Tại một khắc này, Bảo Lạc thậm chí hận không thể đuổi Lam Thừa Vũ nhanh cút đi.
Hắn mỗi lần mở miệng ra như thế nào luôn thích tổn hại người vậy? Vẫn là Sơ Nghiên nói đúng, Lam Thừa Vũ càng ngày càng đáng ghét.
Không quá mấy ngày Chiêu Đức Đế liền tới khảo sát, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử đều bị Chiêu Đức Đế răn dạy một hồi, nói bọn họ đọc sách không để bụng.

Tứ hoàng tử không công không tội, thực phù hợp với phong cách dĩ vãng của hắn.

Nhưng Thất hoàng tử lại một phen trổ hết tài năng, được Chiêu Đức Đế một hồi khen ngợi.
Các công chúa bên này người được khích lệ tự nhiên vẫn là Bảo Lạc.
Đối với nữ nhi là Bảo Lạc này, Chiêu Đức Đế từ trước đến nay vẫn rất vừa lòng, đã thông minh ngoan ngoãn lại là tri kỷ, hắn từng không ngừng một lần nói qua, Bảo Lạc là nữ nhi mà hắn đắc ý nhất.
Trong cung tin tức xưa nay linh thông, không bao lâu sau, tin tức Chiêu Đức Đế đối với Thất hoàng tử cùng Bảo Lạc tán thưởng liền truyền khắp toàn bộ hậu cung, còn có tin tức truyền đến Ngũ hoàng tử bị Chiêu Đức Đế răn dạy "Tâm phù khí táo, không thể tĩnh hạ tâm tới đọc sách" (tính khí nóng nảy bộp chộp, đọc sách khôg chú ý)...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện