Vô Ưu phủ...

Ánh sáng chú ngữ liên tục lóe lên, rồi lại tắt rồi lại lóe lên... Quá trình này đã diễn ra bốn canh giờ rồi.

Tốc độ diễn luyện chú ngữ, hợp thành công pháp của Thanh Liên vô cùng nhanh, mỗi hai canh giờ nàng có thể diễn luyện hơn mười bộ công pháp. Cho đến giờ tất cả đều là phế thải, không có cái nào cộng hưởng được với tà lực.

Thanh Liên lại hợp thành chú ngữ lần nữa, lần này tà lực trong người đã có sự dao động.

“Phù! Cuối cùng cũng thành công.”

Toàn bộ tinh thần lực của nàng đều tiêu sạch sẽ, cũng may ban trưa nàng thu thập được mười tên luyện trận sư, tà lực dự trữ vẫn còn nhiều.

Thanh Liên nhìn tổ hợp chú ngữ trong tay mình, nàng bắt đầu dung nhập vào thần thức. Chú ngữ vừa dung nhập, tà lực liền sinh ra công hưởng.

Các huyệt đạo bắt đầu giải khai... 1 huyệt... 2 huyệt... 4 huyệt... đến 7 huyệt đạo tốc độ chậm dần đi, cuối cùng dừng ở 9 huyệt đạo, là Nhân Giai công pháp, huyệt đạo cộng hưởng có hơi thấp nhưng đây là công pháp liên kết sát nghiệp duy nhất đến giờ nàng có thể làm ra.

Tà lực trong người đang được trung hòa, tinh thần giải khai, con đường thăng tinh rốt cuộc cũng mở ra.

Linh Sĩ lục tinh... linh Sĩ thất tinh... linh Sĩ bát tinh... linh Sĩ cửu tinh... Tới khi dừng ở linh Sĩ thập tinh thì một hiện tượng khác xảy ra.

Các công pháp trong người như bị va chạm với bức tường vô hình, mãi không thể thoát ra được.

“Đây là chuyện gì?”

Khoan đã, hình như Thanh Liên nhớ tới một lí luận. Linh sư thiên hạ chia làm năm đại cảnh giới gồm linh Đồ, linh Sĩ, Tướng lĩnh, quân Vương, Hoàng. Ở ba cảnh giới đầu chia ra chín tiểu cảnh giới từ nhất tinh đến cửu tinh, riêng linh Sĩ còn một cảnh giới: thập tinh.

Đây là bước cuối cùng của linh Sĩ, vô số linh Sĩ trong thiên hạ đã dừng chân tại một bước này, mãi không thể bước tiếp. Cho nên Tướng lĩnh vô cùng ít, mà kẻ có thể bước qua một bước này, đều là nhân kiệt trong nhân kiệt.

Trong sách không ai ghi chép lại bí ẩn của cảnh giới này, tất cả đều vô thức vượt qua. Những ghi chép về linh sư trùng kích Tướng lĩnh mới nhất cũng chỉ là nhập thiền, tu luyện là tự khắc vượt qua.

“Sư phụ làm việc vô cùng tinh tế, hẳn người sẽ có lí giải về vấn đề này.”

Lục lọi một hồi, Thanh Liên cũng tìm thấy ghi chép của Trần Lĩnh, nhưng khi đọc qua, nàng thất vọng rồi.

Trên đó chép rằng linh Sĩ thập tinh nhập tọa, tập trung toàn bộ tinh thần, thu nạp linh khí thiên địa xung quanh, chẳng mấy chốc đã xông pha cảnh giới Tướng lĩnh.

“Vì quá trình diễn ra quá nhanh chóng nên người cũng không thể lí giải được sự kỳ lạ ấy, chỉ là một đường thẳng xông lên...”

Thanh Liên suy tư...

“Là do thiên phú sao?” Thanh Liên mở ra ghi chép về các Tướng lĩnh trong lịch sử, nàng nhìn một lượt qua. Không phải vấn đề linh căn tu hành rồi, vì trong đó còn rất nhiều linh sư vượt qua cảnh giới này với linh căn phẩm thấp.

“Có lẽ nên đi hỏi phụ vương?” Nghĩ lại thì không có khả năng, nàng không cho rằng người như Mộc Trung Nhân thích lí giải những tiểu tiết này như sư phụ mình.

Thanh Liên chợt nhớ ra mình còn tri thức của lão tiền bối Phạm Tu.

Nàng mất gần một canh giờ mới tra đến chỗ ông trùng kích Tướng lĩnh. Thanh Liên để tinh thần mình chìm trong cảm giác đó liên tục. Ý niệm của nàng cùng tiền bối Phạm Tu hợp nhất, nàng có thể hình dung được trạng thái của bản thân lúc đó.

Vẫn là một đường thông thoáng, công pháp mà ông sử dụng thậm chí còn không bằng bộ pháp Trường Sơn Du của Quang Huy tông nữa. Không phải vấn đề công pháp tu hành.

“Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ là do thể trạng kỳ lạ của ta sao?” Khả năng này rất cao, nhưng cũng không vội chắc chắn.

Nàng sưu hồn Lưu Nghị, Gia Cát Trường Dân, tra xét ký ức của họ ở khoảnh khắc hắn trùng kích linh Sĩ thập tinh. Kết quả vẫn tương tự như lão tiền bối.

Thanh Liên đành thử vượt qua linh Sĩ thập tinh một lần nữa, lần nữa và tiếp tục không ngừng, tà lực đầy tràn bị vơi đi hai thành.

Nàng lại nhắm mắt, thả mình vào trong biển tinh thần. Khoảnh khắc nàng xông ra cảnh giới Tướng lĩnh, có gồm Trường Sơn Du của Quang Huy tông, Minh Long Hóa Kỹ của Triệu Việt Vương, Bôn Lôi kỹ của Vạn Xuân Vương, Vũ Lâm Phiến kỹ của Vũ Lâm Vương và công pháp mới do nàng luyện chế.

“Là xung đột công pháp sao?”

Trong một khoảnh khắc, dường như Thanh Liên đã ngộ ra gì đó.

Nàng lật lại toàn bộ các ghi chép, tiểu sử của những Tướng lĩnh. Tất cả bọn họ, tính từ lúc tu hành cho tới lúc chết đi đều chỉ luyện đúng một môn công pháp.

Một lần nữa nàng đi vào tri thức của ba người. Khoảnh khắc Phạm Tu vượt qua bức tường linh Sĩ thập tinh, dường như có hai sợi liên kết xuất hiện. Khoảnh khắc xuất hiện chưa đến một cái chớp mắt này vừa rồi Thanh Liên đã bỏ qua nó, đây mới là mấu chốt.

Ở Lưu Nghị và Gia Cát Trường Dân cũng có hiện tượng tương tự, bản thể hình thành liên kết mơ hồ, ngay sau đó đã bước qua cảnh giới linh Sĩ thập tinh.

“Là đạo. Lấy thân hợp đạo, Nhất thể hợp nhất đạo.” Ánh mắt Thanh Liên trở nên sáng ngời, như vừa bước ra khỏi sương mù. Mỗi công pháp được tạo ra cũng là dựa trên một đạo nhất định.

“Bộ pháp Trường Sơn Du chủ phòng thiên về hộ đạo; Vũ Lâm Phiến kỹ, Minh Long Hóa Kỹ, Bôn Lôi Đao kỹ chủ công và công pháp mới này thiên về chủ sát. Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã định sẽ không thể trùng kích cảnh giới này.”

Vấn đề bắt đầu trở nên khó khăn rồi, mỗi công pháp đều có công dụng của riêng nó cho từng trường hợp. Nếu phá bỏ ba công pháp kia trên người, khi nàng sử dụng Phong Linh, cơ thể sẽ nhận thương tổn không tưởng, còn bộ pháp Trường Sơn Du cũng quan trọng không kém.

Ánh trăng sáng rọi qua khung cửa sổ, chiếu đến trước công pháp trên tay Thanh Liên. Sau một giây suy tư, Thanh Liên đã đưa ra quyết định.

Trở thành Tướng lĩnh có thể giải quyết rất nhiều rắc rối hiện tại, là ưu tiên hàng đầu.

Thanh Liên vô cùng quyết đoán, nàng phá bỏ toàn bộ công pháp lưu trong người, một mảnh chú ngữ cũng không xót lại, chỉ để lại công pháp sát đạo vừa sáng tạo ra.

Bỗng nhiên tinh thần xoay chuyển, toàn bộ 9 kinh mạch giải khai, cộng hưởng với nhau, giữa thân thể và đại đạo cuối cùng cũng hình thành tia liên kết mơ hồ, dù là trong khoảnh khắc nhưng Thanh Liên đã cảm nhận được rồi.

Biển tinh thần không rộng ra mà như dâng cao lên, cái cao của bản chất, như lúc nàng từ linh Đồ trở thành linh Sĩ. Từ tinh thần kéo theo tu vi.

Thanh Liên đã vượt qua linh Sĩ thập tinh, nửa bước Tướng lĩnh, tà lực trong người chỉ còn chưa đến hai thành, lúc này nàng dừng lại, vì biết không thể tiến hơn nửa.

Con đường đã rộng mở.

“Vậy ra... Đây mới chính là bí mật của linh Sĩ thập tinh, nhất thể hợp nhất đạo.” Thanh Liên nhìn từng dòng linh lực lưu chuyển nơi tay mình, bắt đầu thay đổi về chất rồi, chỉ cách Tướng lĩnh một bước.

Để vượt qua một tầng này, nói dễ cũng đúng mà không dễ cũng đúng.

Trong xúc cảm lâng lâng, dường như nàng quên gì đó thì phải.

Cán cân cảm xúc xuất hiện, nàng cảm nhận được tà lực trong người còn mạnh hơn lúc trước nữa, mạnh hơn về bản chất. Có một ý niệm sắc bén suýt chút nữa nó đã xuyên qua tầng ý thức của nàng.

Cả căn phòng vì tinh thần lực bành trướng mà vỡ toang ra, giấy tờ rơi vãi khắp nơi. Thanh Liên sửa chữa, dọn dẹp lại phòng ốc của mình.

Thanh Liên vẽ lại chú ngữ của Trường Sơn Du, nàng nhớ rằng Lưu Dụ vẫn có thể sử dụng công pháp khác. Vừa vẽ xong thì một hiện tượng xảy ra.

Công pháp sát đạo trong người liền cắn nuốt toàn bộ chú ngữ bộ pháp Trường Sơn Du. Từ 9 huyệt đạo cộng hưởng thêm một huyệt đạo nữa.

“Đây là chuyện gì?” Thanh Liên thử di động thân mình, là Trường Sơn Du, nẫng vẫn có thể sử dụng Trường Sơn Du. Hình như trước đó Trường Sơn Du cộng hưởng hơn ba mươi huyệt đạo lận, lúc này chỉ cần 10 huyệt nàng liền thi triển được rồi.

Thanh Liên thử vẽ công pháp của Vạn Xuân Vương, Vũ Lâm Vương, Triệu Việt Vương ra, kết quả không có gì xảy ra cả.

“Trường Sơn Du là Nhân Giai công pháp tương tự công pháp sát đạo này, như vậy chỉ có thể cắn nuốt công pháp đồng cấp.”

Ghi chép Nhân Giai công pháp có rất nhiều, Thanh Liên thử vẽ chúng ra. Không ngoài dự đoán, công pháp sát đạo liên tục thôn phệ công pháp khác. Tuy nhiên cũng có hạn chế, chỉ những công pháp bản hoàn chỉnh nó mới thôn phệ.

“Đúng là kén chọn.” Mô phỏng lại các Nhân Giai công pháp trong sách, trong một trăm cái cũng chỉ có hai cái đạt chuẩn.

Thanh Liên nhìn công pháp sát đạo lưu chuyển trong thân thể, hình như bản thân vừa tạo ra một bộ công pháp khá thú vị. Bộ công pháp không chuyên về bất cứ phương diện nào nhưng lại có thể cắn nuốt công pháp khác, biến khả năng đó thành của mình.

Nàng kiểm tra tà lực, chỉ còn ít hơn một thành, không thể thăng lên Tướng lĩnh nhưng có thể vẽ thêm chú ngữ để công pháp thôn phệ, có điều tỉ lệ nắm được bản hoàn chỉnh không cao.

Lúc Thanh Liên định nghỉ ngơi một chút thì nàng nhận được cảnh báo, hai mảnh chú ngữ kia lại bắt đầu động đậy rồi. Nếu chưa thể thành Tướng lĩnh thì phải tìm thêm tà lực bổ sung thôi.

“Các nước đi đã vào vị trí, không thể giết thêm ai khác nữa. Hừm...” Thanh Liên suy nghĩ: “Chỉ còn cách ra chiến trường một phen.”

Thanh Liên biến mất khỏi phủ đệ, nàng đặt chân ở trước mỏ tinh thạch của thành, Thanh Liên tìm kiếm lối ra tiền tuyến, nơi chưởng môn Võ Cực Lạc đang trấn thủ.

Thanh Liên mô phỏng lại trận pháp truyền tống rồi thay đổi một số kết cấu. Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, nàng truyền tống khỏi thành Thăng Long, hướng đến chiến khu phía tây bắc Đại Việt.

Đất Châu Phong, vùng đất nơi rìa đại trận hộ quốc Đại Việt, cũng là nơi chưởng môn Võ Cực Lạc trấn thủ trước quân đội Tấn quốc, đứng đầu là Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ.

Khu dự trữ tiền tuyến, nơi tiếp nhận những tiếp tế từ hậu phương như tinh thạch, đan dược, vũ khí, thức ăn...

Binh sĩ cắt cử canh gác nơi này vô cùng nghiêm ngặt, trong số họ người có tu vi thấp nhất là linh Sĩ cửu tinh. Nơi này có một linh sư Tướng lĩnh nhất tinh trấn thủ.

“Đào đại nhân, đan dược của tháng này đã vận chuyển tới.” Một binh sĩ sau khi kiểm kê xong hàng hóa liền báo cho vị Tướng lĩnh kia.

“Tốt, đóng trận pháp lại đi.” Vị linh sư Tướng lĩnh kia tên là Đào Như Tu, là linh sư tới từ thành Hoàng Giang, ba năm trước vừa mới thăng lên Tướng lĩnh, ông liền được giao trọng trách trấn thủ nơi này.

Khi chiến tranh xảy ra, rất nhiều linh Sĩ thập tinh gặp bình cảnh như ông tham chiến, có người ở trong chém giết vô tận này mà có được kỳ ngộ, trùng kích Tướng lĩnh. Ở phòng tuyến này, ông là một trong năm linh sư có được vận may ấy.

“Ha ha, An tiểu tử, chúng ta đã chặn được đợt tiến công nguy hiểm nhất của chúng, hiện thế cục đã ổn định, sắp được về nhà rồi, ngươi muốn làm gì đây?” Đào Như Tu trò chuyện cùng binh sĩ đi theo mình từ Hoàng Giang.

Bỗng nhiên có một đạo quang bay sượt qua đầu ông với tốc độ cực nhanh.

“Vừa rồi, có vị Tướng lĩnh nào đó vừa bay qua sao?” Đào Như Tu nhíu mi, khí tức không phải lắm.

“Bỏ đi, người đó hướng về chiến trường, ta cũng không cảm nhận sát ý.” Ông chỉ thấy lạ giờ này tất cả đã thấm mệt, ai mà lại có nhã hứng ra đó chứ? Thanh Liên đứng ở góc khuất doanh trại, nhìn ra chiến trường tăm tối rộng lớn.

Vù... ù... ù... Gió đêm se lạnh, khẽ đậu lên mái tóc trắng, lướt nhẹ qua đôi má mềm mại.

Từng tiếng oan linh nương theo cơn gió lạnh thoáng qua, không khí trên chiến trường vô cùng nặng nề, khắp nơi còn rải rác các mảnh thi thể, vũ khí, áo giáp...

Khí huyết nơi này bốc lên mạnh đến mức bầu trời cũng bị ảnh hưởng, khoản thời gian này đã gần lúc mặt trời lên rồi, mà bây giờ vẫn còn vẻ âm u.

Năm năm, trải qua bao nhiêu cuộc chiến khiến cây cỏ cũng mất đi màu trong xanh của nó, đất cũng trở nên khô cứng, các đồi núi ẩn hiện trong đêm bị linh lực phá hủy, không còn nhìn ra hình dạng gì như lần đầu nàng tới đây.

Viên tinh thạch Thanh Liên mang theo bị huyết tinh trên chiến trường bào mòn rất nhanh.

Thanh Liên cất nó vào không gian của mình. Trước mắt trở nên tăm tối vì không có linh khí phản chiếu. Tuy nhiên nàng vẫn có thể nhìn ra từng tia linh lực mơ hồ ở phía xa xa, hẳn đó là doanh trại của Tấn quốc.

Hai chân nàng rời khỏi doanh trại, trực tiếp đằng không phi hành, ẩn hiện trong đêm.

“Không ngờ trong môi trường này động vật vẫn có thể sinh sôi.” Có vài yêu thú dưới đất, cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ Thanh Liên thì di tản đi.

Trước mặt nàng là tầng tầng lớp lớp trận pháp vô hình, Thanh Liên tu luyện Linh Nhãn nên nhìn chúng rõ vô cùng.

Thanh Liên luyện truyền tống trận tại chỗ, lúc này nàng mới nhìn thấy một vài chú ngữ mà chỉ có Tướng lĩnh mới thấy được. Nàng sửa chữa lại trận pháp truyền tống của mình. Trước đó chỉ có thể truyền tống tới nơi đã được thiết lập trận pháp sẵn, nay chỉ cần là địa điểm xuất hiện chi tiết trong ký ức và có thật, nó sẽ truyền tống tới.

Cái trước phải tiêu tốn hai lần tinh thần lực để vừa khởi động truyền tống đi và nhận, nay đã giảm xuống một nửa rồi.

Thanh Liên mất gần một nén nhang để giải quyết hơn trăm trận pháp chống truyền tống trận. Lúc này nàng mới có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp trận pháp mà đi vào bên trong.

Tà lực trong người còn chưa tới nửa thành.

Các đốm linh lực hiện ra vô số, nàng đã đến doanh trại của họ rồi.

“Đám hỏa binh của chúng thật mạnh, mỗi lần giao chiến đều khiến chúng ta một phen khốn đốn.”

“Ta thì sợ bọn thổ binh hơn, thủ chắc đến nỗi bẻ gãy bao nhiêu đợt công kích rồi.”

“Bây giờ ta mới nhớ, bộ pháp của chúng ta bị Trường Sơn Du của Thăng Long khắc chế, thật sự không hiểu phía trên nghĩ gì mà lại để chúng ta đấu với họ.”

“Hừm, ngươi mắt mù hay sao mà không thấy các quân sư liên tục phá giải bộ pháp đó, nhờ vậy mà ép lui bọn họ bốn mươi dặm cho đến giờ.”

“...”

Đám binh sĩ Tấn quốc vẫn cười nói vui vẻ mà không biết rằng nguy hiểm đang đến gần...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện