Đại bản doanh của Tấn quốc, có hơn mười Tướng lĩnh bên ngoài bảo vệ, với phòng vệ dày đặc thế này, bọn họ có đủ tự tin đe dọa bất cứ kẻ nào có ý định xâm nhập. Ở bên trong, Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ đang cùng các quân sư bàn luận.

“Vương, chỉ cần thêm một tháng nữa thôi là huyết lộ đã thành, như vậy kế hoạch tấn công thành Thăng Long có thể bắt đầu.” Một lão quân sư nhìn địa đồ trước mặt, nói.

Lưu Dụ nhìn địa đồ, gật đầu, sau đó lại hiện lên vẻ suy tư: “Lúc đầu cảm thấy không có ý tứ liền thu hồi binh, bây giờ bao nhiêu thủ hạ dưới trướng ta hi sinh mở được huyết lộ thì quay trở lại muốn mưu đồ.”

“Bên cạnh đó, bao nhiêu binh sĩ đã chết trong cuộc chiến này, chỉ vì đống tài nguyên vô nghĩa kia. Chỉ vì quyết định của chư Hoàng, bao nhiêu nhân mạng đã ngã xuống.”

“Hoàng, có phải không nên tồn tại?” Lời vừa nói ra khiến cả phòng trở nên lạnh lẽo.

“Vương, ngài nói lời này...” Đám quân sư bị dọa sợ một phen.

“Ha ha ha, không cần lo lắng, chỉ vì các ngươi là thủ hạ trung thành bổn vương mới bộc bạch một phen thôi. Bên dưới ta nắm giữ bao nhiêu sinh mạng, ta còn chưa ngu ngốc đâu.” Lưu Dụ nhanh chóng che đi cảm xúc của mình, vừa rồi hắn biểu hiện quá mức rồi.

“Phù...” Đám quân sư thở phào nhẹ nhõm.

“Vương, trinh sát của ta vừa bắt được một tin lớn, có liên quan vài phần kế hoạch tấn công thành Thăng Long của Hoàng.” Một lão quân sư ra mặt, dâng tin.

“Hửm, mau đưa bản vương xem.” Lưu Dụ chưa kịp cầm lấy văn thư thì tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào.

“Cấp báo cấp báo...”

“Tà linh tấn công binh đoàn hai... Tà linh tấn công binh đoàn hai...”

“Cấp báo...”

Lúc Lưu Dụ và đám quân sư đi tới chỗ đóng quân của binh đoàn hai thì nơi này đã loạn thành một đống. Binh sĩ khắp nơi chiến đấu với đám tà linh, trong đám tà linh, Lưu Dụ còn nhìn thấy một con đầu đàn sắp hình thành.

Với sức mạnh của mình, chỉ chưa đầy một nén nhang hắn đã giải quyết sạch.

Tất cả binh đoàn xung quanh tập hợp khẩn cấp trước Lưu Dụ.

“Vương, toàn bộ binh đoàn hai đã chết... Không sót một ai.” Binh sĩ kiểm kê số lượng, nuốt nước bọt khó khăn báo cáo.

“Vương, không có dấu hiệu xâm nhập từ bên ngoài.” Một vị luyện trận sư Tấn quốc khó hiểu báo cáo.

“Vương... Hộ Tâm Trận không có vấn đề gì, không thể nào xảy ra tà tai như vậy được.” Luyện trận sư khác tiếp lời.

Khuôn mặt Lưu Dụ lạnh lẽo, khí tức âm trầm tảng ra, nơi hắn đứng đất vỡ nát, lún xuống mấy tấc. Mất đi từng ấy binh sĩ nhưng tất cả lại bảo rằng không có gì bất thường, nghĩ hắn tin lời này sao? Nhưng bất thường ở đâu hắn cũng không thể biết.

“Tra, tra toàn bộ lịch trình của tất cả đơn vị cho ta...” Lưu Dụ nổi giận.

“Còn các ngươi, cách hai ngày phải liên tục kiểm tra trận pháp. Bổn vương không tin, ở nơi không có bất cứ mồi lửa nào lại có thể dẫn phát tà tai.”

Cả doanh trại của Tấn quốc náo loạn một phen, tong khi đó hung thủ đã trốn thoát từ lâu.

“Hừm, binh sĩ đông đảo như thế lại không có tên nào luyện được công pháp ra hồn.” Nàng chỉ thôn phệ được hai Nhân Giai công pháp trong đó, nâng tổng số huyệt đạo cộng hưởng lên 14.

“Thôi vậy, dù sao cũng còn tà lực này.” Thanh Liên chia làm hai phần, một để trùng kích Tướng lĩnh, một để ngăn chặn hai mảnh chú ngữ kia sáp nhập trong trường hợp thất bại.

Thanh Liên trở về Châu Phong, tìm một chỗ thích hợp nàng lập tức đốt cháy toàn bộ tà lực để bước vào cảnh giới Tướng lĩnh.

Biển tinh thần không ngừng cao lên, cao hơn, cao hơn nữa. Thế nhưng làm Thanh Liên thất vọng rồi, nàng lại gặp phải một bức tường lớn, tinh thần ở bên ngoài đánh mãi thế nào cũng không thể xông phá ra được.

“Không có xung đột đạo của công pháp, nhất thể hợp nhất đạo cũng đã làm rồi, lúc này đáng lẽ chỉ cần tà lực đủ đầy liền có thể vượt qua.” Thanh Liên không thể hiểu nổi, chẳng lẽ còn điều gì nàng đã bỏ lỡ? Nàng cảm thấy đạo của các công pháp hội tụ thành một trường thương nhưng trên đầu lại không có mũi thương, liên tục tấn công nhưng vô lực xuyên qua bức tường dày đặc kia.

Bỗng nhiên một đạo kiếm ý từ đâu đánh tới, Thanh Liên dùng tinh thần lực phân tán kiếm ý kia đi.

Người đến là Võ Cực Lạc trong hình hài của Chiến Vương.

“Chưởng môn.”

“Vô Ưu? Tại sao con lại ở đây?” Võ Cực Lạc thu kiếm lại, kinh ngạc hỏi.

Bà không bất ngờ vì sao Thanh Liên có thể xuất hiện ở đây vì bà và Mộc Trung Nhân là hai người duy nhất biết Thanh Liên là đệ tử của Trần Lĩnh. Chỉ bất ngờ vì lí do gì một linh Đồ nhất tinh lại dám xuất hiện ở nơi nguy hiểm như này.

“Không có gì, con chỉ là có một vấn đề nan giải.” Thanh Liên nói.

“Ồ, ta cũng muốn nghe thử, vấn đề gì có thể làm khó đệ tử của ông ấy.” Võ Cực Lạc cười nói, bà ngồi xuống bên cạnh Thanh Liên, vẫn là khí chất ôn hòa như lần đầu gặp, dù bao nhiêu năm đi nữa Thanh Liên vẫn luôn có ấn tượng tốt với khí chất này.

Không phải cách biệt địa vị như chưởng môn đệ tử, như công chúa và thần tử mà như bậc trưởng bối đang chỉ dạy hậu nhân.

Võ Cực Lạc nhìn Thanh Liên, đứa trẻ này nơi nào cũng tốt, chỉ là phần cảm xúc dường như chưa từng bộc lộ quá nhiều, quá mức trầm tĩnh so với đám trẻ đồng trang lứa.

Mặc dù có thể luyện chế những trận pháp kia, nhưng nếu con đường tu hành không đứt đoạn, liệu đứa trẻ này sẽ còn tiến xa đến đâu.

Trong lúc Võ Cực Lạc đang lộ vẻ tiếc nuối thì Thanh Liên đưa tay ra, tập trung linh lực vào đó dưới đôi mắt kinh hãi của Võ Cực Lạc.

“Không thể nào... Con... Nửa bước Tướng lĩnh?” Võ Cực Lạc quan sát kỹ hơn, là thật, là linh lực giao thoa giữa linh Sĩ thập tinh và Tướng lĩnh.

Linh căn trong người đã bị phế bỏ, chủ định suốt đời này dừng chân ở linh Đồ nhất tinh. Thế mà chuyện gì trước mắt bà đây? Tưởng như đứa trẻ này đã bị bỏ lại phía sau nhưng trong bóng tối, con bé đã vượt lên tất cả, ở một khoản cách mà đám trẻ cùng thời không thể nào so được.

Tim bà đập thình thịch, chuyện này... quá hoang đường rồi. Một đứa trẻ mười hai tuổi nửa bước Tướng lĩnh, tu hành bậc này... chưa từng có trong lịch sử.

“Vô Ưu, con có biết điều này nghĩa là gì không?” Giọng nói có chút run rẩy như đang mơ.

Thanh Liên khó hiểu với biểu hiện của bà, chẳng phải nàng chỉ là nửa bước Tướng lĩnh thôi sao, còn chưa chân chính đặt chân vào cảnh giới đó nữa.

Ngay cả đệ nhất thiên tài trong lịch sử là Mộc Trung Nhân thành Tướng lĩnh cũng phải ở độ tuổi hai mươi, hay như vương tử Mộc Anh Kiệt vẫn chưa thể phá bình chướng ở độ tuổi đó. Đó là bà chưa nói tới bọn họ có thiên phú dị bẩm, phát triển trong thời bình, tài nguyên tu hành dồi dào.

“E hèm! Tuổi này của con tu tới đây đúng là không tệ, tuy nhiên lại dẫn đến dục tốc bất đạt, căn cơ rời rạt, mệnh mạch của bộ công pháp không vững vàng.” Lúc này bà phải tỏ ra thật trấn định mới được, tránh cho đứa trẻ này có tâm tư của thiếu niên sinh ra tự mãn.

“Ha ha, mười hai tuổi nửa bước Tướng lĩnh sao? Ở độ tuổi này thậm chí đám trẻ kia còn chưa vượt qua linh Sĩ nhị tinh nữa, có đứa có lẽ còn mắc kẹt ở linh Đồ cửu tinh.” nhưng trong đầu bà lại nghĩ khác.

Võ Cực Lạc nhớ lại cách thức Thanh Liên dễ dàng phá giải kiếm ý của mình vừa rồi. Lúc này bà càng bội phục con mắt nhìn đồ đệ của lão Trần, trong đời ông chưa nhận bất cứ đệ tử nào, nhưng một lần nhận lại chính là tuyệt thế thiên kiêu.

“Xin người chỉ điểm.” Thanh Liên nói. Quả thật trước đó nàng chỉ tìm các dẫn chứng trong sách, tra xét ký ức của các bậc tiền bối đi trước, từ đó rút ra đánh giá chủ quan, có xuất hiện sai sót là lẽ đương nhiên.

Thanh Liên nhìn Võ Cực Lạc, dường như bà biết gì đó, thứ đó có thể bổ sung khiếm khuyết này.

“À...” Võ Cực Lạc bắt đầu nhớ lại con đường của mình, bà diễn giải: “Lúc đó ta cũng trùng kích cảnh giới Tướng lĩnh này, cũng thất bại không dưới chục lần, tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên.”

“Cho đến lần cuối cùng, bản thân ta mới ngộ ra một điểm.”

Thanh Liên chăm chú nghe.

Võ Cực Lạc lấy kiếm của mình ra, lướt nhẹ bàn tay trên đó, giải thích: “Đoạn Thiên kiếm pháp nghiên về chủ sát, là công pháp ta may mắn ngộ ra, đi theo ta đến giờ.”

“Công pháp này lúc đầu chỉ cộng hưởng 180 huyệt đạo, sau khi thôn phệ ba công pháp khác nó mới mạnh như bây giờ, có 200 huyệt đạo. Ba công pháp kia hình như một cái chủ phá, chủ phòng, chủ công thì phải...”

Đây chẳng phải giống như tình trạng của nàng sao? Đoạn Thiên kiếm pháp này cũng thuộc chủ sát. Có điều không hề thôn phệ nhiều đến thế.

“Lúc trùng kích Tướng lĩnh, ta cảm giác như tâm thức chia ra bốn ý niệm, tựa như một đứa trẻ phân vân chọn giữa bốn trang phục để đi dạ hội. Khoảnh khắc đó tâm ta bị loạn, cơ hồ không nhận ra nó nữa.”

“Cũng trong khoảnh khắc ấy, ta đã nhận ra thiếu sót. Công pháp chủ sát thì phải lấy sát tâm mới có thể đại thành, lược bỏ toàn bộ ý niệm thừa kia. Chỉ khi nhận ra bản tâm mình, hợp nhất cùng công pháp thì tức khắc ta đã trở thành Tướng lĩnh.”

Ánh mắt Thanh Liên trở nên sáng ngời. Đây rồi, là thứ còn thiếu duy nhất, nàng nhớ lại khoảnh khắc đột phá của Phạm Tu, Lưu Nghị, Gia Cát Trường Dân kia có hơn hai tia liên kết tạo thành, lúc này nàng chỉ có một tia.

“Nhất tâm nhất thể hợp nhất đạo.” Đây mới chính là mấu chốt trùng kích Tướng lĩnh.

Biển tinh thần bắt đầu dao động, tất cả các ý niệm của nàng quy toàn bộ về một. Nó không ngừng gọt bỏ, gia trì vào nhau, đúc nên sát tâm, mệnh mạch của cả bộ công pháp.

“Vương tu luyện công pháp chủ sát giống ta, ngài ấy đã phải mất hơn bốn năm để tích lũy đủ lực lượng mới làm được, từ đó có thể đặt chân vào cảnh giới Tướng lĩnh.”

“Con cũng không cần nóng vội, để đúc thành mệnh mạch của cả bộ công pháp này, phải trải qua lịch luyện, luận bàn cùng vô số linh sư khác. Quá trình này không phải ngày một ngày hai.” Võ Cực Lạc không hề khoát lác, đây đều là chuyện bà và Mộc Trung Nhân đã trải qua.

Biển tinh thần dao động mãnh liệt, cây thương kia đã hình thành mũi nhọn, đây chính là bản tâm của chính nàng. Nó bắt đầu kéo theo tinh thần lực của nàng xuyên thủng qua bức tường dày kia.

Biển tinh thần đã vượt qua, so với nửa bước Tướng lĩnh như trời và đất. Từ tinh thần, tu vi của nàng được kéo lên, đã băng qua mây mù.

Thanh Liên đã chính thức đặt chân vào cảnh giới này, Tướng lĩnh.

Võ Cực Lạc ngơ ngát nhìn Thanh Liên tản phát ra linh lực Tướng lĩnh chân chính.

“Tướng... Tướng... Tướng lĩnh chân chính?”

Thánh thần thiên địa hãy cứu lấy trái tim già, bà vừa chứng kiến điều gì thế này?



Bên lề:

Võ Cực Lạc: Vô Ưu, trở thành Tướng lĩnh tức nghĩa con có chỗ hơn người, không nên tự mãn vì thiên hạ cũng có rất nhiều kẻ có thể chạm tới bước này như con.

Thanh Liên: Vâng ạ.

Võ Cực Lạc: (- . - ) Trẻ nhỏ dễ dạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện