Bọn họ chạy ra khỏi thành Thăng Long chục dặm mới phát hiện có một bức tường linh lực được dựng lên. Trước bức từng, một thân ảnh quen thuộc đứng ở đó.
“Là tam trưởng lão Ngục Môn.”
Viêm Oa tức giận chất vấn: “Lão già, rốt cuộc Ngục Môn các ngươi có ý gì.”
“Chư vị thứ tội, tình huống này ta cũng không rõ có chuyện gì đang diễn ra. Bức tường này đã ngăn cách liên lạc với bên ngoài, ta không nhận được chỉ lệnh của tông chủ.”
Tam trưởng lão vội giải thích: “Bức tường này có điều cổ quái, ta vận dụng hết công lực cũng không thể xuyên qua nó, chỉ có thể mặt dày mượn lực các vị ra tay.”
“Hừ, bày ra trò này rồi lại không biế hóa giải, xong chuyện này ta sẽ tính sổ với Ngục Môn các ngươi.” Vương Nghiệt Ma hừ lạnh.
Bốn Tướng lĩnh Phong Châu tông cùng ra tay, kết quả không thể xuyên thủng tường.
Nguyên Lai phát biểu: “Tạm bỏ qua hiềm khích, tất cả chúng ta phải cùng ra tay.” Sáu Tướng lĩnh gật đầu, đồng thời xuất lực.
...
Rầm... ầm... ầm...
Keng... keng...
“Cấp báo cấp báo...”
“Hỏa quân địch tập kích từ hướng đông bắc...”
“Chúng ta bị yêu thú Tướng lĩnh đánh từ phía tây, tổn thất mười vị linh Sĩ thập tinh...”
“...”
Những ánh lửa bé nhỏ chống lại màn đêm sắp buông xuống...
Tình báo liên tục gửi về thông qua tín trận, lão quân sư vội vàng bẩm lên trên Võ Cực Lạc: “Bệ hạ, thế công hôm nay còn mãnh liệt hơn các đợt trước. Tướng lĩnh của Vĩnh Sơ Vương không hề để ý đến áp chế đại trận, cứ liên tục xông qua phòng tuyến.”
“Đào đại nhân chém được hai đầu Tướng lĩnh nhưng cũng chịu thương không nhỏ, phải lui về chữa thương...”
“Hừm...” Võ Cực Lạc đăm chiêu nhìn tín trận truyền tin về: “Lưu Dụ không phải kẻ ngu, hi sinh nhiều Tướng lĩnh vô ích như vậy làm gì? Thế trận này đã gần bằng một nửa của năm năm trước rồi. Giương đông kích tây sao?”
Lão quân sư lắc đầu, lật báo cáo khác: “Bệ hạ, cho đến giờ vẫn không có linh sư của Tấn quốc lẻn vào lãnh thổ, bọn họ hoàn toàn có ý muốn cùng chúng ta đồng quy vô tận tại đây. Thần đoán có thể là một loại thủ đoạn nào đó của luyện trận sư.”
Võ Cực Lạc gật đầu: “Gọi mấy tên luyện trận sư của Hồ Vương tới đây, để bọn họ tra xét toàn bộ. Khả năng có bẫy trận pháp là rất cao.”
“Tuân mệnh.”
Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp không trung, đứng ở bên ngoài đại trận: “Chiến Vương đâu, thân là Ngũ Vương Đại Việt lại không dám bước ra đây luận bàn một trận với bổn vương sao.”
Như mọi khi, Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ lại buông lời khiêu khích Võ Cực Lạc, hắn đã làm việc này năm năm rồi. Năm đó người đối đầu trực diện với hắn là Chiến Vương chân chính, ông đã đẩy lui cuộc viễn chinh đầu tiên.
Tuy thành công, làm hai quân Vương trọng thương, buộc Lưu Dụ lui bước nhưng cũng nhận lấy thương tổn không nhỏ. Còn Võ Cực Lạc, bà chỉ là một Tướng lĩnh cửu tinh, dựa vào ngụy trang quân Vương mà ở đây, đối mặt với quân Vương chân chính là không có khả năng, cho nên chỉ có thể đứng sau phòng hộ của đại trận.
Ở bên kia chiến tuyến, một vị Tướng lĩnh sắp ra trận, quay đầu nhìn Lưu Dụ: “Vương, hi vọng ngài sẽ chiếu cố gia tộc ta.” Hắn quay đầu, bước về phía chiến trường khốc liệt.
Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ nhìn đám Tướng lĩnh lần lượt bỏ mạng kia, tay siết chặt: “Hoàn Huyền, một khi ngươi đặt chân vào vùng đất này, đó sẽ là tử kỳ của ngươi. Ta thề trước anh linh của bọn họ.”
Lưu Dụ không hề che giấu phẫn nộ trong đôi mắt.
...
Cái nắng ban trưa yên bình chiếu rọi vùng đất Thăng Long cổ kính, trái ngược với khung cảnh đầy hỗn loạn của thành Thăng Long.
Các linh sư, đệ tử Quang Huy tông đã kịp thời phản ứng sau đợt tấn công bất ngờ. Những linh sư tán tu không thể so được với linh sư được đào tạo chính quy.
Có điều bọn họ đã thấm mệt sau nhiều đợt tiến công của thú triều, còn phải đối mặt với các Tướng lĩnh.
Những tòa nhà ở trung tâm bị đánh đến nát tương, gạch đá đồ đầy ra đất. Xác binh sĩ, dân thường lẫn môn hạ Quang Huy tông nằm la liệt.
Nam Hoa bị một linh Sĩ thập tinh của Phong Châu tông đánh bay, cả người văng đi làm gãy đổ gian hàng gỗ, bất tỉnh nhân sự. Tay cầm kiếm của nàng ta lưu lại một vết chém dài dọc theo cánh tay.
“Nam Hoa.” Đại Lực, Lưu Triệt bò tới chỗ Nam Hoa, vết thương đầy người, so ra còn nặng hơn. Toán đệ tử Quang Huy tông đều bị giết sạch, chỉ còn lại ba người còn sống sót.
Tên linh Sĩ cầm song đao, hắn là thuộc hạ của vị đao tu Tướng lĩnh, trưởng lão Phong Châu tông, tên Triệu Kim Hổ. Hắn cũng bị Nam Hoa để lại một vết chém nông trước ngực.
“Đoạn Thiên Kiếm pháp thật sự lợi hại, chỉ là một linh Sĩ nhất tinh đã có thể lưu lại một chém trên người linh Sĩ thập tinh như ta.” Giọng nói không che giấu vẻ kinh ngạc, sự kiên dè đối với kiếm pháp bậc nhất Thăng Long này.
“Có thiên phú kiếm thuật, chỉ tiếc ngươi lại là đệ tử Quang Huy tông, ngươi phải chết ở đây.” Những mầm non của tông môn chính đạo tương lai sẽ cản bước những linh sư tán tu, ma đạo đi lại trên giang hồ.
Phòng tuyến phía nam này đã hoàn toàn thất thủ...
Gần khu vực trực thuộc Dương gia, tam trưởng lão Quang Huy tông đã nằm bệt dưới đống đất đá, cả người đầy máu, ba mũi tên xuyên qua đất đá găm thẳng vào ngực. Ông mở to mắt nhìn lão nhân đứng trên mình.
“Tiểu tử, năm đó lịch luyện giang hồ, vì không biết ngươi là môn hạ Quang Huy tông, tha ngươi một mạng, kết quả bao nhiêu đệ tử của bổn môn chết dưới tay ngươi.” Giọng nói của lão già bình đạm nhưng vẫn nghe ra sự tức giận không nhỏ.
“Thật tốt khi ngươi còn sống, để lão phu có thể thay các đệ tử báo thù.” Dưới Tướng lĩnh, tất cả đều là sâu kiến, dù tam trưởng lão có là linh Sĩ thập tinh đỉnh phong, có được công pháp trân bảo của Quang Huy tông, cũng không thể lấp nổi khoản cách như trời và đất này.
“Phụt!” Tam trưởng lão phun ra ngụm máu, nhìn lão già, cười khinh bỉ: “Trả thù cho đệ tử sao... Ha, từ lúc nào đám linh sư ma đạo các ngươi lại thâm tình đến như thế. Chẳng qua chỉ tìm cớ thỏa mãn thú vui giết chóc.” Sinh mệnh đang tắt dần
Lão già trước mắt chẳng bận tâm, bởi thật sự như tam trưởng lão nói, trả thù chỉ là một phần nhỏ, lão thích tận hưởng cảm giác đạp lũ sâu kiến dưới chân.
Lão chĩa nỏ về phía ông, kim tiễn lạnh lùng xuất ra khỏi nỏ, xuyên qua thái dương của vị lão sư Quang Huy tông.
Trước khi ý thức hoàn toàn tan đi, ông lại nhìn đến đệ tử Quang Huy tông nằm rải rác xung quanh, tuyến lệ bất giác rơi trong lòng: “Xin lỗi các đồ nhi của ta, người sư phụ này... Thật kém cỏi, để các con phải đi cùng ta.”
Tiêu Vân Thường bị lão yêu bà Tướng lĩnh đạp văng ra đất. Bàn tay cầm đao run rẩy khi chứng kiến tam trưởng lão bỏ mạng dưới kim tiễn, nhìn thân xác lạnh buốt của đám đệ tử nằm trên đất, nhìn đường phố bị phá hủy, hai hàng nước mắt bất lực chảy xuống...
Thì ra không có quân Vương che chở, hai Tướng lĩnh bảo vệ, bọn họ lại vô dụng đến thế, Quang Huy tông sừng sững mấy nghìn năm, trong phút chốc bỗng sụp đổ.
“Ha, nhìn xem, thân là một lão sư Quang Huy tông, lại khóc chẳng khác gì một đứa trẻ. Có loại sư phụ như ngươi, đúng là sự sỉ nhục của đệ tử mà.” Bà ta là Liễu Bạch Mi, tôn hiệu Yêu Đao của Phong Châu tông.
Bỗng những bóng đen vùng lên, bọn họ là đệ tử của nhị trưởng lão, quát lớn: “Không được sỉ nhục lão sư ta.” Đao chưa kịp vung ra, bị bà ta phất tay gãy nát, linh lực bóp cổ, treo cả đám trên không.
“Ngu ngốc. Khụ... Ụ...” Tiêu Vân Thường phun một ngụm máu, khó khăn chống đao đứng dậy. Tim đập loạn nhịp, tay truyền tới những đợt run run, gặp phải kẻ mà bản thân không thể thắng được, vô thức sinh ra sợ hãi rồi.
“Tình sư đồ thật cảm động...” Liễu Bạch Mi nhếch miệng: “Bổn tọa rất thưởng thức đao kỹ của ngươi, nếu cùng một độ cao như ta có lẽ ta sẽ bị chèn ép một phen.”
“Như vậy đi, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống, ngươi có thể chạy khỏi đây, ta sẽ không truy sát. Nhưng... Đám nhóc này sẽ phải bỏ mạng lại đây.” Liễu Bạch Mi vẽ một nụ cười biến thái khiến người khác phải rùng mình, còn đám đệ tử nhắm tịt mắt, tuyệt vọng chờ chết.
“Chắc ngươi cũng là kẻ thông minh, ngươi lúc này không phải đối thủ của ta, lại chỉ cách Tướng lĩnh nửa bước, tương lai nếu thoát được sẽ có cơ hội phục thù. Tin chắc ngươi sẽ lựa chọn đúng đắn. Ha ha ha ha...” Liễu Bạch Mi cười lớn, bà ta cực kỳ tận hưởng cảm giác chơi đùa với mạng sống kẻ khác.
Tiêu Vân Thường nghiến răng, nhưng thâm tâm lão cũng biết bản thân vô lực cỡ nào. Lão run rẩy nhìn đám đệ tử, dường như bọn họ cũng chấp nhận số mệnh, đã sẵn sàng chết để lão chạy đi.
Nhìn những ánh mắt tuyệt vọng, không nơi nương tựa, Tiêu Vân Thường không đành lòng quay đầu đi, đã có ý nghĩ chạy trốn. Bảo đao trong tay bỗng nhiên nặng tựa nghìn cân. Đao, lão luyện đao vì điều gì chứ? Thời gian quay trở lại, lúc bản thân tuổi trẻ khí thịnh, đao vung ra thanh thoát, chém giết ác bá cường hào, chưa từng nặng nề đến vậy.
Ở trong thành quá lâu, lui về phía sau dạy dỗ đệ tử, thanh đao không còn dùng đến, đã mất đi sự ngang tàng thuở nào. Nhân đao hợp nhất, tâm nặng, đao cũng nặng...
“Đao trong tay nguội lạnh, đã quên mất đao tâm một thời rực rỡ như thế nào.” Tiêu Vân Thường lẩm bẩm.
Giữa lúc bọn họ tưởng như lão chạy thì đao quang lóe lên, trên má Liễu Bạch Mi xuất hiện vết máu, bà ta cười lạnh lẽo: “Đúng là linh sư chính đạo, luôn lựa chọn ngu ngốc.”
Tiêu Vân Thường đã cầm chắc thanh đao: “Năm đó Vạn Xuân Vương, một phàm nhân dám đứng lên chống lại quân Vương ngoại vực. Vung đao danh chấn thiên hạ, đồ sát ngoại xâm, mở ra hi vọng cho hậu thế.”
“Tiền thân hiên ngang uy vũ, sừng sững như trời, hậu nhân, chẳng lẽ lại sợ hãi trốn chạy.” Nụ cười lại hiện trên môi. Vứt bỏ toàn bộ tình cảnh ngặt nghèo hiện giờ sau lưng, lúc này tâm lão vô cùng nhẹ nhõm, chỉ muốn chém chết lão yêu bà này.
Tướng lĩnh thì sao, Tướng lĩnh sẽ làm lão sợ hãi, chùn bước sao. Đây mới chính là đạo của Phá Vân đao pháp, xung phá vân thiên...
Các đệ tử nhìn Tiêu Vân Thường như cây đại thụ, cảm giác tinh thần được an ủi phần nào, bọn họ không bị thầy mình vứt bỏ.
Khoảnh khắc này, cả người Tiêu Vân Thường tản ra tử quang nồng đậm. Lão đúc thành bản tâm, nhất tâm nhất thể hợp nhất đạo, linh lực không ngừng thăng lên.
“Đã có cảm ngộ Tướng lĩnh...” Lão già ở bên kia cũng cảm nhận dị thường.
Linh lực như con sâu nhỏ, sắp phá kén ra, bình thường Tiêu Vân Thường hẳn phải vui sướng nhưng hoàn cảnh này lại đến quá ngặt nghèo. Lão không thể thiền định điều lực, tập trung thăng tinh, hai tên Tướng lĩnh này sẽ không cho lão cơ hội đó.
“Chậc chậc, đúng là đáng tiếc.” Liễu Bạch Mi tặc lưỡi cười: “Thiên hạ có mấy ai có được cơ duyên này, đáng tiếc ngươi sẽ không có cơ hội đặt chân vào cảnh giới này.”
Liễu Bạch Mi vung đao, đao ý mang theo ý niệm diệt sát cuồng bạo, trước một đao này, Tiêu Vân Thường chết không thể nghi ngờ.
Bất Hủ Kim Cang Quyết – Kim Cang Hộ Thân!
Một vòng phòng hộ xuất hiện, bao quanh Tiêu Vân Thường, chặn đứng hoàn toàn đao của Liễu Bạch Mi. Một kẻ xuất hiện làm tất cả chú ý.
Cái xác của đồ đệ Liễu Bạch Mi được hắn vứt ra.
“Triệu Kim Hổ...” Liễu Bạch Mi phẫn nộ quát lên.
“Tiêu sư bá, thật hiếm thấy người tàn tạ như vậy.” Y phục Mộc Minh Cương rách nát nhưng nụ cười vô cùng tiêu sái. Theo sau là Lưu Triệt, Nam Hoa được Đại Lực cõng trên lưng.
“Mộc Minh Cương, ngươi đây... Tướng lĩnh...” Tiêu Vân Thường kinh ngạc không thôi. Tên vương tử này chỉ là đệ tử bình thường ở Quang Huy tông, lúc xuất sư cũng là linh Sĩ tam tinh, tài năng, thiên phú còn kém hơn cả Mộc Anh Kiệt.
Thế nào mà hắn đã là Tướng lĩnh rồi? Xuyên Tâm Minh Tiễn!
Lão già bất ngờ xuất hiện sau lưng Tiêu Vân Thường, phóng ra bốn đạo kim tiễn. Tên mang theo lực xuyên phá sắc bén, đáng tiếc rơi vào người Tiêu Vân Thường như trứng chọi đá, dễ dàng rơi xuống đất.
“Không thể nào, tên của lão phu có thể trực tiếp bỏ qua linh khí hộ thân.” Lão già kinh ngạc.
Cả cơ thể của đám đệ tử như thay da đổi thịt, thoát li khỏi khống chế của Liễu Bạch Mi. Bọn họ cùng nhau chạy trốn sau lưng Mộc Minh Cương.
“Có bổn đại gia ở đây, các ngươi đừng hòng làm hại họ.” Mộc Minh Cương quay đầu nhìn Tiêu Vân Thường: “Sư bá, ta sẽ tranh thủ chút thời gian, để người trùng kích Tướng lĩnh.”
Tiêu Vân Thường gật đầu, khí tức của Mộc Minh Cương tuy là Tướng lĩnh nhưng kém hơn hai kẻ trước mắt, dù sở hữu công pháp phòng hộ kỳ lạ nhưng cách biệt tu vi này, vẫn nguy hiểm.
Tiêu Vân Thường có cảm giác, chỉ cần bản thân bước chân vào Tướng lĩnh, Phá Vân đao pháp có thể đánh với lão yêu bà kia. Lão nhanh chóng thiền định, điều tiết linh lực.
“Hừ, đã lâu bổn tọa không gặp được kẻ sử dụng pháp kỹ phòng ngự, ta cảm nhận được công pháp này có cấp bậc không thấp, ít nhất là Địa Giai.” Liễu Bạch Mi chĩa đao về phía Mộc Minh Cương.
“Bổn tọa sẽ lấy ngươi làm vật tế, đưa tiễn đồ đệ ta.” Cả bà ta lẫn lão già kia đều cảm nhận được Mộc Minh Cương mới bước vào Tướng lĩnh không lâu, bọn họ có tự tin đối phó.
Liễu Bạch Mi cùng lão già đồng thời ra tay.
Mã Lôi Liên Trảm!
Minh Tiễn Phá Diệt!
…
Trương Viết Tú bị dồn vào chân tường trong một con hẻm, ông ta vừa sợ hãi vừa hoảng loạn nhìn về thiếu niên phe phẩy quạt trước mắt.
“Phạm công tử, ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn đuổi cùng giết tận ta?”
Chí Nam nhìn lão với ánh mắt nhìn một cái xác chết: “Vốn dĩ ta không muốn giết ngươi, nhưng chuyện của công chúa, ngươi đã biết quá nhiều.”
Hơi thở của ông ta khẩn trương: “Ta thề, ta dùng cả tính mạng của ta phát thệ, sẽ không hé răng nửa lời.”
Lúc này, Chí Nam nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo như hàn băng: “Ta cũng tin tưởng Trương gia chủ, ta càng tin hơn việc người chết sẽ giữ im lặng hoàn toàn.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm đông cứng tâm tình già nua của Trương Viết Tú.
Vũ Lâm Phiến Kỹ – Huyết Hỏa Đoạn Cốt!
“Phụt...” Trương Viết Tú phun một ngụm máu. Máu thịt trong người như bị đốt cháy. Lão vội vàng sử dụng linh lực dập tắt chiêu thức này.
Chí Nam nhíu mi.
Một đạo bạch quang lóe lên, đầu Trương Viết Tú rơi khỏi cổ.
“Xem ra chiêu thức này đối với kẻ có tu vi cao hơn hoàn toàn bị phế.” Chí Nam chống cằm lên quạt.
“Vân gia, Trương gia, Ngô gia... Những kẻ chứng kiến việc đó đều đã bị giết. Còn Phan gia... Có hơi rắc rối đây.”
Trước mắt Chí Nam bỗng nhiên tối mờ dần, Chí Nam nhìn lên trời, dị tượng kéo đến, không gian rung động từng đợt.
“Đây là chuyện gì?” Trực giác bản thân mách bảo sắp có chuyện chẳng lành kéo đến.
Thanh Liên ngồi giữa Hồng Phúc Lâu, trận pháp hộ thành đã sửa chữa thành công.
Nàng đứng dậy, nhìn ra bầu trời đen bên ngoài. Dị tượng đen kịt, gió lạnh truyền tới những bất an, đẩy nỗi sợ hãi của phàm nhân lên đỉnh điểm, khiến con người phải tuyệt vọng...
“Đại nạn của thành Thăng Long...”
Tại Quang Huy tông, trên ngọn Thủy Sơn, Mộc Trung Nhân đang thiền định trong phòng mở mắt ra.
“Đến rồi sao, Hoàng của Tấn quốc!”
“Là tam trưởng lão Ngục Môn.”
Viêm Oa tức giận chất vấn: “Lão già, rốt cuộc Ngục Môn các ngươi có ý gì.”
“Chư vị thứ tội, tình huống này ta cũng không rõ có chuyện gì đang diễn ra. Bức tường này đã ngăn cách liên lạc với bên ngoài, ta không nhận được chỉ lệnh của tông chủ.”
Tam trưởng lão vội giải thích: “Bức tường này có điều cổ quái, ta vận dụng hết công lực cũng không thể xuyên qua nó, chỉ có thể mặt dày mượn lực các vị ra tay.”
“Hừ, bày ra trò này rồi lại không biế hóa giải, xong chuyện này ta sẽ tính sổ với Ngục Môn các ngươi.” Vương Nghiệt Ma hừ lạnh.
Bốn Tướng lĩnh Phong Châu tông cùng ra tay, kết quả không thể xuyên thủng tường.
Nguyên Lai phát biểu: “Tạm bỏ qua hiềm khích, tất cả chúng ta phải cùng ra tay.” Sáu Tướng lĩnh gật đầu, đồng thời xuất lực.
...
Rầm... ầm... ầm...
Keng... keng...
“Cấp báo cấp báo...”
“Hỏa quân địch tập kích từ hướng đông bắc...”
“Chúng ta bị yêu thú Tướng lĩnh đánh từ phía tây, tổn thất mười vị linh Sĩ thập tinh...”
“...”
Những ánh lửa bé nhỏ chống lại màn đêm sắp buông xuống...
Tình báo liên tục gửi về thông qua tín trận, lão quân sư vội vàng bẩm lên trên Võ Cực Lạc: “Bệ hạ, thế công hôm nay còn mãnh liệt hơn các đợt trước. Tướng lĩnh của Vĩnh Sơ Vương không hề để ý đến áp chế đại trận, cứ liên tục xông qua phòng tuyến.”
“Đào đại nhân chém được hai đầu Tướng lĩnh nhưng cũng chịu thương không nhỏ, phải lui về chữa thương...”
“Hừm...” Võ Cực Lạc đăm chiêu nhìn tín trận truyền tin về: “Lưu Dụ không phải kẻ ngu, hi sinh nhiều Tướng lĩnh vô ích như vậy làm gì? Thế trận này đã gần bằng một nửa của năm năm trước rồi. Giương đông kích tây sao?”
Lão quân sư lắc đầu, lật báo cáo khác: “Bệ hạ, cho đến giờ vẫn không có linh sư của Tấn quốc lẻn vào lãnh thổ, bọn họ hoàn toàn có ý muốn cùng chúng ta đồng quy vô tận tại đây. Thần đoán có thể là một loại thủ đoạn nào đó của luyện trận sư.”
Võ Cực Lạc gật đầu: “Gọi mấy tên luyện trận sư của Hồ Vương tới đây, để bọn họ tra xét toàn bộ. Khả năng có bẫy trận pháp là rất cao.”
“Tuân mệnh.”
Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp không trung, đứng ở bên ngoài đại trận: “Chiến Vương đâu, thân là Ngũ Vương Đại Việt lại không dám bước ra đây luận bàn một trận với bổn vương sao.”
Như mọi khi, Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ lại buông lời khiêu khích Võ Cực Lạc, hắn đã làm việc này năm năm rồi. Năm đó người đối đầu trực diện với hắn là Chiến Vương chân chính, ông đã đẩy lui cuộc viễn chinh đầu tiên.
Tuy thành công, làm hai quân Vương trọng thương, buộc Lưu Dụ lui bước nhưng cũng nhận lấy thương tổn không nhỏ. Còn Võ Cực Lạc, bà chỉ là một Tướng lĩnh cửu tinh, dựa vào ngụy trang quân Vương mà ở đây, đối mặt với quân Vương chân chính là không có khả năng, cho nên chỉ có thể đứng sau phòng hộ của đại trận.
Ở bên kia chiến tuyến, một vị Tướng lĩnh sắp ra trận, quay đầu nhìn Lưu Dụ: “Vương, hi vọng ngài sẽ chiếu cố gia tộc ta.” Hắn quay đầu, bước về phía chiến trường khốc liệt.
Vĩnh Sơ Vương Lưu Dụ nhìn đám Tướng lĩnh lần lượt bỏ mạng kia, tay siết chặt: “Hoàn Huyền, một khi ngươi đặt chân vào vùng đất này, đó sẽ là tử kỳ của ngươi. Ta thề trước anh linh của bọn họ.”
Lưu Dụ không hề che giấu phẫn nộ trong đôi mắt.
...
Cái nắng ban trưa yên bình chiếu rọi vùng đất Thăng Long cổ kính, trái ngược với khung cảnh đầy hỗn loạn của thành Thăng Long.
Các linh sư, đệ tử Quang Huy tông đã kịp thời phản ứng sau đợt tấn công bất ngờ. Những linh sư tán tu không thể so được với linh sư được đào tạo chính quy.
Có điều bọn họ đã thấm mệt sau nhiều đợt tiến công của thú triều, còn phải đối mặt với các Tướng lĩnh.
Những tòa nhà ở trung tâm bị đánh đến nát tương, gạch đá đồ đầy ra đất. Xác binh sĩ, dân thường lẫn môn hạ Quang Huy tông nằm la liệt.
Nam Hoa bị một linh Sĩ thập tinh của Phong Châu tông đánh bay, cả người văng đi làm gãy đổ gian hàng gỗ, bất tỉnh nhân sự. Tay cầm kiếm của nàng ta lưu lại một vết chém dài dọc theo cánh tay.
“Nam Hoa.” Đại Lực, Lưu Triệt bò tới chỗ Nam Hoa, vết thương đầy người, so ra còn nặng hơn. Toán đệ tử Quang Huy tông đều bị giết sạch, chỉ còn lại ba người còn sống sót.
Tên linh Sĩ cầm song đao, hắn là thuộc hạ của vị đao tu Tướng lĩnh, trưởng lão Phong Châu tông, tên Triệu Kim Hổ. Hắn cũng bị Nam Hoa để lại một vết chém nông trước ngực.
“Đoạn Thiên Kiếm pháp thật sự lợi hại, chỉ là một linh Sĩ nhất tinh đã có thể lưu lại một chém trên người linh Sĩ thập tinh như ta.” Giọng nói không che giấu vẻ kinh ngạc, sự kiên dè đối với kiếm pháp bậc nhất Thăng Long này.
“Có thiên phú kiếm thuật, chỉ tiếc ngươi lại là đệ tử Quang Huy tông, ngươi phải chết ở đây.” Những mầm non của tông môn chính đạo tương lai sẽ cản bước những linh sư tán tu, ma đạo đi lại trên giang hồ.
Phòng tuyến phía nam này đã hoàn toàn thất thủ...
Gần khu vực trực thuộc Dương gia, tam trưởng lão Quang Huy tông đã nằm bệt dưới đống đất đá, cả người đầy máu, ba mũi tên xuyên qua đất đá găm thẳng vào ngực. Ông mở to mắt nhìn lão nhân đứng trên mình.
“Tiểu tử, năm đó lịch luyện giang hồ, vì không biết ngươi là môn hạ Quang Huy tông, tha ngươi một mạng, kết quả bao nhiêu đệ tử của bổn môn chết dưới tay ngươi.” Giọng nói của lão già bình đạm nhưng vẫn nghe ra sự tức giận không nhỏ.
“Thật tốt khi ngươi còn sống, để lão phu có thể thay các đệ tử báo thù.” Dưới Tướng lĩnh, tất cả đều là sâu kiến, dù tam trưởng lão có là linh Sĩ thập tinh đỉnh phong, có được công pháp trân bảo của Quang Huy tông, cũng không thể lấp nổi khoản cách như trời và đất này.
“Phụt!” Tam trưởng lão phun ra ngụm máu, nhìn lão già, cười khinh bỉ: “Trả thù cho đệ tử sao... Ha, từ lúc nào đám linh sư ma đạo các ngươi lại thâm tình đến như thế. Chẳng qua chỉ tìm cớ thỏa mãn thú vui giết chóc.” Sinh mệnh đang tắt dần
Lão già trước mắt chẳng bận tâm, bởi thật sự như tam trưởng lão nói, trả thù chỉ là một phần nhỏ, lão thích tận hưởng cảm giác đạp lũ sâu kiến dưới chân.
Lão chĩa nỏ về phía ông, kim tiễn lạnh lùng xuất ra khỏi nỏ, xuyên qua thái dương của vị lão sư Quang Huy tông.
Trước khi ý thức hoàn toàn tan đi, ông lại nhìn đến đệ tử Quang Huy tông nằm rải rác xung quanh, tuyến lệ bất giác rơi trong lòng: “Xin lỗi các đồ nhi của ta, người sư phụ này... Thật kém cỏi, để các con phải đi cùng ta.”
Tiêu Vân Thường bị lão yêu bà Tướng lĩnh đạp văng ra đất. Bàn tay cầm đao run rẩy khi chứng kiến tam trưởng lão bỏ mạng dưới kim tiễn, nhìn thân xác lạnh buốt của đám đệ tử nằm trên đất, nhìn đường phố bị phá hủy, hai hàng nước mắt bất lực chảy xuống...
Thì ra không có quân Vương che chở, hai Tướng lĩnh bảo vệ, bọn họ lại vô dụng đến thế, Quang Huy tông sừng sững mấy nghìn năm, trong phút chốc bỗng sụp đổ.
“Ha, nhìn xem, thân là một lão sư Quang Huy tông, lại khóc chẳng khác gì một đứa trẻ. Có loại sư phụ như ngươi, đúng là sự sỉ nhục của đệ tử mà.” Bà ta là Liễu Bạch Mi, tôn hiệu Yêu Đao của Phong Châu tông.
Bỗng những bóng đen vùng lên, bọn họ là đệ tử của nhị trưởng lão, quát lớn: “Không được sỉ nhục lão sư ta.” Đao chưa kịp vung ra, bị bà ta phất tay gãy nát, linh lực bóp cổ, treo cả đám trên không.
“Ngu ngốc. Khụ... Ụ...” Tiêu Vân Thường phun một ngụm máu, khó khăn chống đao đứng dậy. Tim đập loạn nhịp, tay truyền tới những đợt run run, gặp phải kẻ mà bản thân không thể thắng được, vô thức sinh ra sợ hãi rồi.
“Tình sư đồ thật cảm động...” Liễu Bạch Mi nhếch miệng: “Bổn tọa rất thưởng thức đao kỹ của ngươi, nếu cùng một độ cao như ta có lẽ ta sẽ bị chèn ép một phen.”
“Như vậy đi, bổn tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống, ngươi có thể chạy khỏi đây, ta sẽ không truy sát. Nhưng... Đám nhóc này sẽ phải bỏ mạng lại đây.” Liễu Bạch Mi vẽ một nụ cười biến thái khiến người khác phải rùng mình, còn đám đệ tử nhắm tịt mắt, tuyệt vọng chờ chết.
“Chắc ngươi cũng là kẻ thông minh, ngươi lúc này không phải đối thủ của ta, lại chỉ cách Tướng lĩnh nửa bước, tương lai nếu thoát được sẽ có cơ hội phục thù. Tin chắc ngươi sẽ lựa chọn đúng đắn. Ha ha ha ha...” Liễu Bạch Mi cười lớn, bà ta cực kỳ tận hưởng cảm giác chơi đùa với mạng sống kẻ khác.
Tiêu Vân Thường nghiến răng, nhưng thâm tâm lão cũng biết bản thân vô lực cỡ nào. Lão run rẩy nhìn đám đệ tử, dường như bọn họ cũng chấp nhận số mệnh, đã sẵn sàng chết để lão chạy đi.
Nhìn những ánh mắt tuyệt vọng, không nơi nương tựa, Tiêu Vân Thường không đành lòng quay đầu đi, đã có ý nghĩ chạy trốn. Bảo đao trong tay bỗng nhiên nặng tựa nghìn cân. Đao, lão luyện đao vì điều gì chứ? Thời gian quay trở lại, lúc bản thân tuổi trẻ khí thịnh, đao vung ra thanh thoát, chém giết ác bá cường hào, chưa từng nặng nề đến vậy.
Ở trong thành quá lâu, lui về phía sau dạy dỗ đệ tử, thanh đao không còn dùng đến, đã mất đi sự ngang tàng thuở nào. Nhân đao hợp nhất, tâm nặng, đao cũng nặng...
“Đao trong tay nguội lạnh, đã quên mất đao tâm một thời rực rỡ như thế nào.” Tiêu Vân Thường lẩm bẩm.
Giữa lúc bọn họ tưởng như lão chạy thì đao quang lóe lên, trên má Liễu Bạch Mi xuất hiện vết máu, bà ta cười lạnh lẽo: “Đúng là linh sư chính đạo, luôn lựa chọn ngu ngốc.”
Tiêu Vân Thường đã cầm chắc thanh đao: “Năm đó Vạn Xuân Vương, một phàm nhân dám đứng lên chống lại quân Vương ngoại vực. Vung đao danh chấn thiên hạ, đồ sát ngoại xâm, mở ra hi vọng cho hậu thế.”
“Tiền thân hiên ngang uy vũ, sừng sững như trời, hậu nhân, chẳng lẽ lại sợ hãi trốn chạy.” Nụ cười lại hiện trên môi. Vứt bỏ toàn bộ tình cảnh ngặt nghèo hiện giờ sau lưng, lúc này tâm lão vô cùng nhẹ nhõm, chỉ muốn chém chết lão yêu bà này.
Tướng lĩnh thì sao, Tướng lĩnh sẽ làm lão sợ hãi, chùn bước sao. Đây mới chính là đạo của Phá Vân đao pháp, xung phá vân thiên...
Các đệ tử nhìn Tiêu Vân Thường như cây đại thụ, cảm giác tinh thần được an ủi phần nào, bọn họ không bị thầy mình vứt bỏ.
Khoảnh khắc này, cả người Tiêu Vân Thường tản ra tử quang nồng đậm. Lão đúc thành bản tâm, nhất tâm nhất thể hợp nhất đạo, linh lực không ngừng thăng lên.
“Đã có cảm ngộ Tướng lĩnh...” Lão già ở bên kia cũng cảm nhận dị thường.
Linh lực như con sâu nhỏ, sắp phá kén ra, bình thường Tiêu Vân Thường hẳn phải vui sướng nhưng hoàn cảnh này lại đến quá ngặt nghèo. Lão không thể thiền định điều lực, tập trung thăng tinh, hai tên Tướng lĩnh này sẽ không cho lão cơ hội đó.
“Chậc chậc, đúng là đáng tiếc.” Liễu Bạch Mi tặc lưỡi cười: “Thiên hạ có mấy ai có được cơ duyên này, đáng tiếc ngươi sẽ không có cơ hội đặt chân vào cảnh giới này.”
Liễu Bạch Mi vung đao, đao ý mang theo ý niệm diệt sát cuồng bạo, trước một đao này, Tiêu Vân Thường chết không thể nghi ngờ.
Bất Hủ Kim Cang Quyết – Kim Cang Hộ Thân!
Một vòng phòng hộ xuất hiện, bao quanh Tiêu Vân Thường, chặn đứng hoàn toàn đao của Liễu Bạch Mi. Một kẻ xuất hiện làm tất cả chú ý.
Cái xác của đồ đệ Liễu Bạch Mi được hắn vứt ra.
“Triệu Kim Hổ...” Liễu Bạch Mi phẫn nộ quát lên.
“Tiêu sư bá, thật hiếm thấy người tàn tạ như vậy.” Y phục Mộc Minh Cương rách nát nhưng nụ cười vô cùng tiêu sái. Theo sau là Lưu Triệt, Nam Hoa được Đại Lực cõng trên lưng.
“Mộc Minh Cương, ngươi đây... Tướng lĩnh...” Tiêu Vân Thường kinh ngạc không thôi. Tên vương tử này chỉ là đệ tử bình thường ở Quang Huy tông, lúc xuất sư cũng là linh Sĩ tam tinh, tài năng, thiên phú còn kém hơn cả Mộc Anh Kiệt.
Thế nào mà hắn đã là Tướng lĩnh rồi? Xuyên Tâm Minh Tiễn!
Lão già bất ngờ xuất hiện sau lưng Tiêu Vân Thường, phóng ra bốn đạo kim tiễn. Tên mang theo lực xuyên phá sắc bén, đáng tiếc rơi vào người Tiêu Vân Thường như trứng chọi đá, dễ dàng rơi xuống đất.
“Không thể nào, tên của lão phu có thể trực tiếp bỏ qua linh khí hộ thân.” Lão già kinh ngạc.
Cả cơ thể của đám đệ tử như thay da đổi thịt, thoát li khỏi khống chế của Liễu Bạch Mi. Bọn họ cùng nhau chạy trốn sau lưng Mộc Minh Cương.
“Có bổn đại gia ở đây, các ngươi đừng hòng làm hại họ.” Mộc Minh Cương quay đầu nhìn Tiêu Vân Thường: “Sư bá, ta sẽ tranh thủ chút thời gian, để người trùng kích Tướng lĩnh.”
Tiêu Vân Thường gật đầu, khí tức của Mộc Minh Cương tuy là Tướng lĩnh nhưng kém hơn hai kẻ trước mắt, dù sở hữu công pháp phòng hộ kỳ lạ nhưng cách biệt tu vi này, vẫn nguy hiểm.
Tiêu Vân Thường có cảm giác, chỉ cần bản thân bước chân vào Tướng lĩnh, Phá Vân đao pháp có thể đánh với lão yêu bà kia. Lão nhanh chóng thiền định, điều tiết linh lực.
“Hừ, đã lâu bổn tọa không gặp được kẻ sử dụng pháp kỹ phòng ngự, ta cảm nhận được công pháp này có cấp bậc không thấp, ít nhất là Địa Giai.” Liễu Bạch Mi chĩa đao về phía Mộc Minh Cương.
“Bổn tọa sẽ lấy ngươi làm vật tế, đưa tiễn đồ đệ ta.” Cả bà ta lẫn lão già kia đều cảm nhận được Mộc Minh Cương mới bước vào Tướng lĩnh không lâu, bọn họ có tự tin đối phó.
Liễu Bạch Mi cùng lão già đồng thời ra tay.
Mã Lôi Liên Trảm!
Minh Tiễn Phá Diệt!
…
Trương Viết Tú bị dồn vào chân tường trong một con hẻm, ông ta vừa sợ hãi vừa hoảng loạn nhìn về thiếu niên phe phẩy quạt trước mắt.
“Phạm công tử, ta với ngươi không thù không oán, tại sao lại muốn đuổi cùng giết tận ta?”
Chí Nam nhìn lão với ánh mắt nhìn một cái xác chết: “Vốn dĩ ta không muốn giết ngươi, nhưng chuyện của công chúa, ngươi đã biết quá nhiều.”
Hơi thở của ông ta khẩn trương: “Ta thề, ta dùng cả tính mạng của ta phát thệ, sẽ không hé răng nửa lời.”
Lúc này, Chí Nam nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo như hàn băng: “Ta cũng tin tưởng Trương gia chủ, ta càng tin hơn việc người chết sẽ giữ im lặng hoàn toàn.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại làm đông cứng tâm tình già nua của Trương Viết Tú.
Vũ Lâm Phiến Kỹ – Huyết Hỏa Đoạn Cốt!
“Phụt...” Trương Viết Tú phun một ngụm máu. Máu thịt trong người như bị đốt cháy. Lão vội vàng sử dụng linh lực dập tắt chiêu thức này.
Chí Nam nhíu mi.
Một đạo bạch quang lóe lên, đầu Trương Viết Tú rơi khỏi cổ.
“Xem ra chiêu thức này đối với kẻ có tu vi cao hơn hoàn toàn bị phế.” Chí Nam chống cằm lên quạt.
“Vân gia, Trương gia, Ngô gia... Những kẻ chứng kiến việc đó đều đã bị giết. Còn Phan gia... Có hơi rắc rối đây.”
Trước mắt Chí Nam bỗng nhiên tối mờ dần, Chí Nam nhìn lên trời, dị tượng kéo đến, không gian rung động từng đợt.
“Đây là chuyện gì?” Trực giác bản thân mách bảo sắp có chuyện chẳng lành kéo đến.
Thanh Liên ngồi giữa Hồng Phúc Lâu, trận pháp hộ thành đã sửa chữa thành công.
Nàng đứng dậy, nhìn ra bầu trời đen bên ngoài. Dị tượng đen kịt, gió lạnh truyền tới những bất an, đẩy nỗi sợ hãi của phàm nhân lên đỉnh điểm, khiến con người phải tuyệt vọng...
“Đại nạn của thành Thăng Long...”
Tại Quang Huy tông, trên ngọn Thủy Sơn, Mộc Trung Nhân đang thiền định trong phòng mở mắt ra.
“Đến rồi sao, Hoàng của Tấn quốc!”
Danh sách chương