Cù Xuyên, Ngục Môn tông chủ đang làm thí nghiệm với tà linh. Trước mắt lão là một con tà linh đang bị trận pháp giam giữ, bên trái là một con Ảnh Miêu.
Lão ta vẽ trận, hợp luyện hai thứ này lại.
Bùm!
Tiếng nổ lớn vang lên, khói mờ tan đi, Cù Xuyên lắc đầu khi bọn chúng nổ tung thành trăm mảnh.
“Lại thất bại rồi, rõ ràng công thức đều giống như năm đó lão phu luyện chế ra Lệ Kình. Nhưng cho đến giờ đã thử qua triệu lần vẫn không thể tạo ra một Lệ Kình thứ hai.”
Cù Xuyên đang đăm chiêu suy nghĩ, lão chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, tính đến bây giờ hẳn là Dạ Viêm tông đã hoàn toàn đánh vào Quang Huy tông, Phong Châu tông, Thái Nguyên tông bên ngoài tạo thành cục diện hỗn loạn, chém giết vô số.”
“Có lẽ Hắc Liên sắp thức tỉnh rồi. Tam trưởng lão ở chỗ đó cũng nên gửi tình báo về.”
Một bóng đen xuất hiện trước mặt Cù Xuyên, bẩm báo: “Thưa tông chủ, có chuyện lớn rồi.”
Cù Xuyên cùng bóng đen kia liên tục khởi động truyền tống trận, băng qua rừng xanh, núi non, sông dài, đặt chân đến vùng đất Thăng Long. Lão kinh hãi với cảnh tượng trước mắt.
“Chuyện này...”
Toàn bộ khu vực chục dặm quanh thành Thăng Long bị một trận pháp đen kịt bao phủ. Cù Xuyên đưa tay chạm gần vào đó, lão có thể cảm nhận từng hơi thở uy nghiêm của quân Vương cứa vào lòng bàn tay.
“Là chuyện ngoài ý muốn... Hay thật sự có quân Vương ở phía sau tính toán?” Củ Xuyên ngẫm nghĩ: “Xem ra phải xem tạo hóa của chính ngươi rồi, tam gia.”
...
Linh lực che trời lấp đất, vô cùng vô tận khiến không gian dao động tạo ra những con sóng, từng đợt từng đợt sóng ào ạt gây nên gió lốc mịt mù. Đứng trước phong ba, sinh mệnh như cỏ rác...
Đây chính là dị tượng, là điềm báo chân Hoàng giáng lâm!
Lão quân sư cúi đầu tâu với bóng đen ngồi trên long ỷ: “Bệ hạ, Vĩnh Sơ Vương đã khởi động huyết trận.”
Hoàn Huyền, Hoàng của Tấn quốc, mở mắt, rời khỏi kim tọa. Trên người truyền đến tử khí áp bức như muốn nghiền nát mọi sinh linh. Một hơi thở làm dao động không gian, một cái nhấc tay gõ lên Hoàng tọa tạo ra âm thanh áp lực.
Hắn mở lời với lão nhân: “Trong lúc cô đi vắng, kẻ nào tới gần Hoàng cung lập tức giết chết cho cô.”
“Tuân mệnh, bệ hạ.” Lão nhân vội cúi đầu.
Hoàn Huyền bước vào thông đạo, cả cơ thể biến mất.
Lão nhân ngước đầu dậy, từng cảm xúc dị thường xoay chuyển nơi đáy mắt.
Màn đêm bao phủ thành Thăng long, chục dặm xung quanh cũng không hề thấy bất kỳ tia sáng nào.
Viêm Oa tức giận xuất chưởng vào người tam trưởng lão, lão ta nhanh nhẹn đỡ lấy.
“Rốt cuộc Ngục Môn các ngươi sắp giở trò gì?” Ông ta cảm nhận được áp lực vô cùng khủng khiếp từ những cơn giông kia. Sự đè nén khiến linh hồn phải sợ hãi, tuyệt vọng.
Cho đến giờ, dù có tung ra bao nhiêu hợp kích cũng không thể phá được màn chắn vô hình này. Nguyên Lai không nhịn được: “Tới lúc này mà Ngục Môn các ngươi vẫn còn muốn tính toán, xem ra hợp tác giữa các tông môn ta cũng không cần nói nhiều nữa rồi.”
Tam trưởng lão Ngục Môn cảm giác bất lực, lão không biết phải giải thích với bọn họ như thế nào, sự tình đã vượt ra ngoài kế hoạch của tông chủ rồi. Bảy tên linh sư ma đạo cùng nhìn chằm khiến lão phải dâng lên phòng bị.
Bỗng nhiên tinh thần của tất cả bị chấn động mạnh, linh áp trên cao giáng xuống quá mạnh, khiến toàn bộ ý thức của họ chìm vào bóng tối. .
Ngục Môn Tam Thổ – Thương Long Hộ Tâm!
Tam trưởng lão chưa kịp thi triển phòng hộ thì ý thức đã bị linh áp nghiền ép, đổ gục xuống đất.
Trong đêm tối này, xung quanh thành Thăng Long phát ra lam quang nhàn nhạt, đại trận hộ thành đã sửa chữa thành công, được giải khai một lần nữa, chặn đứng linh áp bên ngoài.
Những phàm nhân xấu số sống trong những trấn nhỏ chục dặm xung quanh thành Thăng Long, những linh sư tán tu rải rác đồng loạt bị linh áp nghiền nát, những đàn yêu thú đều có cùng một kết cục.
Trấn Văn Lang lúc này là một mảng tan hoang, thú triều đạp đổ nhà cửa dưới chân, những căn chồi đều không còn hình dáng ban đầu, xác người lưa thưa trên đất...
Đất bằng bị xé toạc ra thành từng khối, sông suối, ao hồ bị bốc hơi, rễ cây xanh trồi cả lên mặt đất, hòa cùng đất đá lơ lửng trên bầu trời.
Đây chính là thần uy của tôn Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ, Hoàng thể giáng lâm, thiên địa tịch diệt...
Thanh Liên đứng lên đại trận, những cơn gió mơn trớn mái tóc trắng, khẽ chạm đôi tử nhãn đang chăm chú nhìn bầu trời. Khung thương như hố đen không đáy, tay không tự chủ vươn ra: “Vậy ra đây là linh lực của Hoàng sao. Bên trong thậm chí còn mang theo hơi thở sinh mệnh...” Nàng cảm giác mỗi đoạn gió nhỏ đều chất chứa sự sống riêng, vô cùng huyền diệu.
Bang!
Trước linh áp, tầng phòng hộ vô hình xung quanh Thanh Liên liên tục phá rồi lập. Trận pháp ngăn chặn linh áp của linh sư cũng không thể đối chọi. Chỉ với việc phải liên tục dùng trận pháp này thôi đã thấy nàng sẽ bị Hoàng nghiền nát hoàn toàn nếu đối mặt.
Bang! Bang!
“Ngoài này đã không còn phận sự của ngươi nữa, nên vào trong thành đi.”
Giọng nói uy nghiêm trầm thấp, mang theo vài phần ưu tư của Chiến Vương Mộc Trung Nhân, vang bên tai Thanh Liên. Nàng quay đầu lại, trước mặt nàng không phải là vị quân Vương bệnh tật năm năm kia mà là một người đàn ông cao lớn uy nghiêm. Rũ bỏ hết bệnh tật, đôi vai mạnh mẽ như nâng cả thiên hạ bên trên.
Bộ lục giáp ông mặc trên người tỏa ra ý niệm, sinh mệnh của sự sống. Đây có lẽ là một kiện chiến y trên thất phẩm, trong sách luyện khí sư chép rằng luyện chế bảo khí thất phẩm trở lên có thể sinh ý, tạo ra linh hồn của chính nó.
“Trận pháp giam cầm của ta rất mạnh, nhưng chưa đến mức có thể nhốt bảy tên Tướng lĩnh trên cả tam tinh.” Mái tóc trắng che một bên mắt, nàng hỏi: “Người đây là muốn kéo tất cả đồng quy vu tận với kẻ kia sao?”
Mộc Trung Nhân cũng nhìn lên trời cao, lắc đầu: “Có trận pháp của Trần sư bá, người trong thành sẽ không bị dư lực ảnh hưởng. Và, ta không đánh trận này một mình, Ngũ Vương hôm nay sẽ hợp lực giết Hoàng.”
Thanh Liên lâm vào suy tư: “Hoàng giáng lâm vì mục đích gì chứ?”
“Tất nhiên hắn muốn triệt tiêu nguồn cung tinh thạch của Đại Việt...” Bỗng Mộc Trung Nhân dừng lại vài giây, ánh mắt xoay chuyển mang theo cảm xúc phức tạp, như ngộ ra gì đó. Ông quay đầu, nhìn chằm Thanh Liên, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng trong đời ta. Nhưng tương lại Đại Việt phía trước vẫn còn đó.”
“Vô Ưu, ngươi phải nhớ kỹ cái chết của Trần sư bá không hề đơn giản như vậy, không phải đơn thuần là ám hại đệ nhất luyện trận sư, mà là để chuẩn bị cho điều gì đó. Vũng nước này rất sâu, sau này muốn tìm hiểu, ngươi phải cẩn thận.” Mộc Trung Nhân đặt vào tay Thanh Liên một khối cầu.
Không đợi Thanh Liên thắc mắc, ông liền giải thích: “Đây là trận pháp của Trần sư bá, phòng trường hợp truyền thừa linh lực quân Vương thất bại. Nếu ta tử trận, bản tâm của quân Vương sẽ lập tức hiện lên đó trong một canh giờ (2 tiếng), tin chắc ngươi có thể tranh thủ tốt nó.”
Thanh Liên nghe được âm thanh phó thác hậu sự của Mộc Trung Nhân, cảm giác thật nặng nề. Nàng hỏi: “Người sẽ bại sao?”
Người sẽ bại sao? “Ta sẽ thắng.” Câu hỏi đơn thuần nhưng lại có tác động to lớn, xóa đi sự lo lắng, kiên dè trong lòng. “Ta là Chiến Vương, bá chủ một phương Đại Việt.” Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, so với áp lực mà đứa nhỏ này sắp đối mặt, trận chiến phía trước này có là gì.
Cuồng phong nổi lên mãnh liệt, như muốn xé rách bầu trời, để không hoang phí tinh thần lực nữa, Thanh Liên đành quay đầu vào thành. Ở đằng sau, Mộc Trung Nhân để lại một lời: “Thanh Vương Trịnh Tráng là kẻ không đáng tin.”
Nhìn theo bóng lưng ông, Thanh Liên nhíu mi. Không phải là Đan Vương như nàng suy tính...
Lạc Hồng, thiên địa chi linh, một trong Ngũ Linh huyền thoại của Đại Việt, hiện thân. Nó lượn một vòng quanh thân Mộc Trung Nhân rồi hóa thành đạo bạch quang, dung nhập vào ấn ký Lạc Hồng trong lòng bàn tay.
“Chiến Vương, tất cả bẫy đã chuẩn bị xong, mời ngài ra tay.” Giọng nói của Thanh Vương xuyên qua ấn ký, truyền vào ý thức Mộc Trung Nhân.
“Đã hiểu.”
Từng ký ức ùa về, từ lúc chỉ là một nam hài lang thang trong các con hẻm, được Dương gia nhặt một mạng về, gặp gỡ nữ nhân cả đời mình tâm niệm, bái sư nhập đạo, trở thành linh sư, đánh bại tất cả thiên kiêu, cưới nàng về tay, trải qua trăm năm thủ hộ thành...
Từng ký ức đều rõ rệt như lúc ban đầu, là chiêm nghiệm cả đời này của ông. Mộc Trung Nhân mở mắt ra, những hình ảnh này thu vào lòng.
Đây là trận chiến sinh tử, ông sẽ không để bất kỳ cảm xúc nào chi phối, cũng không cần lo lắng cho tương lai, bởi những thiên kiêu thời đại mới đã xuất hiện. Họ sẽ là những người cán đáng đại nghiệp.
Lấy đầu của Hoàng sẽ là một món quà ý nghĩa gửi đến tương lai.
Luồng linh lực mang theo hơi thở sinh mệnh cực mạnh, cả không gian xung quanh bị chấn kinh, như muốn đè nén, dạt ra hai bên. Từ hắc dạ, cánh tay khổng lồ trải dài chục trượng vươn ra, hướng về thành Thăng Long mà chộp lấy.
Mộc Trung Nhân tế ra hắc đao: “Sư phụ à, người luôn bảo ta Đoạn Thiên kiếm kỹ không phù hợp cho đao tu, kỳ thực ta chưa từng tiết lộ cho người biết về sự kỳ diệu của Lạc Hồng.”
Bạch quang bao phủ lưỡi đao...
Đoạn Thiên kỹ – Thiên Hành Vô Trở!
Nhân đao hợp nhất, tản phát ra đao ý mãnh liệt xông thẳng lên trời đêm, đối kháng thiên thủ giáng lâm.
Bạch quang của Mộc Trung Nhân va chạm tử quang, dư lực rung chấn cả không trung. Cả hai luồng sáng đồng thời tan biến trên bầu trời.
Một bóng mờ ẩn hiện sau tầng mây, một người đàn ông khoác hắc bào thêu kim lang khoanh tay, ánh mắt bễ nghễ xem thường chúng sinh, nhìn xuống Mộc Trung Nhân: “Chiến Vương? Chẳng phải ngươi đang cùng giằng co với Lưu Dụ sao?”
Dù cho hắn đã bị giáng cấp, trở thành quân Vương hậu kỳ nhưng Mộc Trung Nhân vẫn cảnh giác, thận trọng, lẩm bẩm: “Đáng tiếc đây không phải một trận chiến đúng nghĩa.”
Hoàn Huyền không nhìn ông mà ánh mắt khóa chặt lấy thành Thăng Long phía sau, nhếch môi: “Đã tìm thấy Ngũ Hành Sơn, dù có là quân Vương được Ngũ Linh phụ thể cũng không thể ngăn cản cô.”
Ngay từ lúc đầu, mục tiêu của hắn chưa từng là chạm mặt với quân Vương Đại Việt.
Tấn Triều Tam Thức – Đọa Long Hách Âm!
Tiếng long tru rền vang, long âm chấn động cả thần hồn Mộc Trung Nhân làm ông dâng lên, bản thân vô thức hộ thuẫn. Khoảnh khắc đó, Hoàn Huyền đã biến mất.
Hán đã xuất hiện ở trên đầu trận pháp hộ thành, phía dưới đúng ngay vị trí dị không gian của Quang Huy tông.
Thiên thủ chưa kịp xuất ra thì có vô vàn sợi xích phóng ra từ hư không trói chặt tứ chi, thân thể.
Tử Linh Kỳ Lân xuất hiện cùng với quân Vương thành Hồ, Hồ Vương Lí Văn Bưu xuất hiện trước mặt Hoàn Huyền. Bên trái hắn là Hỏa Linh Phượng Hoàng của Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên, bên phải là Thủy Linh Kim Quy của Thực Vương Triệu Thanh Bích, phía sau là mộc khí từ Thiên Long của Thanh Vương Trịnh Tráng.
Cả ngũ Vương cùng tề tựu, chỉ để đón tiếp một mình hắn.
“Hoàng của Tấn quốc, Lang Hoàng, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.” Thanh Vương phe phẩy quạt.
Hoàn Huyền chẳng có lấy một chút sợ hãi, mái tóc đen che đi nụ cười: “Thiên Linh Lạc Hồng mẫn cảm với Thời Không Trường Hà, tình báo đã đúng.”
Dị biến lập tức phát sinh trước ánh mắt của ngũ Vương...
Lão ta vẽ trận, hợp luyện hai thứ này lại.
Bùm!
Tiếng nổ lớn vang lên, khói mờ tan đi, Cù Xuyên lắc đầu khi bọn chúng nổ tung thành trăm mảnh.
“Lại thất bại rồi, rõ ràng công thức đều giống như năm đó lão phu luyện chế ra Lệ Kình. Nhưng cho đến giờ đã thử qua triệu lần vẫn không thể tạo ra một Lệ Kình thứ hai.”
Cù Xuyên đang đăm chiêu suy nghĩ, lão chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, tính đến bây giờ hẳn là Dạ Viêm tông đã hoàn toàn đánh vào Quang Huy tông, Phong Châu tông, Thái Nguyên tông bên ngoài tạo thành cục diện hỗn loạn, chém giết vô số.”
“Có lẽ Hắc Liên sắp thức tỉnh rồi. Tam trưởng lão ở chỗ đó cũng nên gửi tình báo về.”
Một bóng đen xuất hiện trước mặt Cù Xuyên, bẩm báo: “Thưa tông chủ, có chuyện lớn rồi.”
Cù Xuyên cùng bóng đen kia liên tục khởi động truyền tống trận, băng qua rừng xanh, núi non, sông dài, đặt chân đến vùng đất Thăng Long. Lão kinh hãi với cảnh tượng trước mắt.
“Chuyện này...”
Toàn bộ khu vực chục dặm quanh thành Thăng Long bị một trận pháp đen kịt bao phủ. Cù Xuyên đưa tay chạm gần vào đó, lão có thể cảm nhận từng hơi thở uy nghiêm của quân Vương cứa vào lòng bàn tay.
“Là chuyện ngoài ý muốn... Hay thật sự có quân Vương ở phía sau tính toán?” Củ Xuyên ngẫm nghĩ: “Xem ra phải xem tạo hóa của chính ngươi rồi, tam gia.”
...
Linh lực che trời lấp đất, vô cùng vô tận khiến không gian dao động tạo ra những con sóng, từng đợt từng đợt sóng ào ạt gây nên gió lốc mịt mù. Đứng trước phong ba, sinh mệnh như cỏ rác...
Đây chính là dị tượng, là điềm báo chân Hoàng giáng lâm!
Lão quân sư cúi đầu tâu với bóng đen ngồi trên long ỷ: “Bệ hạ, Vĩnh Sơ Vương đã khởi động huyết trận.”
Hoàn Huyền, Hoàng của Tấn quốc, mở mắt, rời khỏi kim tọa. Trên người truyền đến tử khí áp bức như muốn nghiền nát mọi sinh linh. Một hơi thở làm dao động không gian, một cái nhấc tay gõ lên Hoàng tọa tạo ra âm thanh áp lực.
Hắn mở lời với lão nhân: “Trong lúc cô đi vắng, kẻ nào tới gần Hoàng cung lập tức giết chết cho cô.”
“Tuân mệnh, bệ hạ.” Lão nhân vội cúi đầu.
Hoàn Huyền bước vào thông đạo, cả cơ thể biến mất.
Lão nhân ngước đầu dậy, từng cảm xúc dị thường xoay chuyển nơi đáy mắt.
Màn đêm bao phủ thành Thăng long, chục dặm xung quanh cũng không hề thấy bất kỳ tia sáng nào.
Viêm Oa tức giận xuất chưởng vào người tam trưởng lão, lão ta nhanh nhẹn đỡ lấy.
“Rốt cuộc Ngục Môn các ngươi sắp giở trò gì?” Ông ta cảm nhận được áp lực vô cùng khủng khiếp từ những cơn giông kia. Sự đè nén khiến linh hồn phải sợ hãi, tuyệt vọng.
Cho đến giờ, dù có tung ra bao nhiêu hợp kích cũng không thể phá được màn chắn vô hình này. Nguyên Lai không nhịn được: “Tới lúc này mà Ngục Môn các ngươi vẫn còn muốn tính toán, xem ra hợp tác giữa các tông môn ta cũng không cần nói nhiều nữa rồi.”
Tam trưởng lão Ngục Môn cảm giác bất lực, lão không biết phải giải thích với bọn họ như thế nào, sự tình đã vượt ra ngoài kế hoạch của tông chủ rồi. Bảy tên linh sư ma đạo cùng nhìn chằm khiến lão phải dâng lên phòng bị.
Bỗng nhiên tinh thần của tất cả bị chấn động mạnh, linh áp trên cao giáng xuống quá mạnh, khiến toàn bộ ý thức của họ chìm vào bóng tối. .
Ngục Môn Tam Thổ – Thương Long Hộ Tâm!
Tam trưởng lão chưa kịp thi triển phòng hộ thì ý thức đã bị linh áp nghiền ép, đổ gục xuống đất.
Trong đêm tối này, xung quanh thành Thăng Long phát ra lam quang nhàn nhạt, đại trận hộ thành đã sửa chữa thành công, được giải khai một lần nữa, chặn đứng linh áp bên ngoài.
Những phàm nhân xấu số sống trong những trấn nhỏ chục dặm xung quanh thành Thăng Long, những linh sư tán tu rải rác đồng loạt bị linh áp nghiền nát, những đàn yêu thú đều có cùng một kết cục.
Trấn Văn Lang lúc này là một mảng tan hoang, thú triều đạp đổ nhà cửa dưới chân, những căn chồi đều không còn hình dáng ban đầu, xác người lưa thưa trên đất...
Đất bằng bị xé toạc ra thành từng khối, sông suối, ao hồ bị bốc hơi, rễ cây xanh trồi cả lên mặt đất, hòa cùng đất đá lơ lửng trên bầu trời.
Đây chính là thần uy của tôn Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ, Hoàng thể giáng lâm, thiên địa tịch diệt...
Thanh Liên đứng lên đại trận, những cơn gió mơn trớn mái tóc trắng, khẽ chạm đôi tử nhãn đang chăm chú nhìn bầu trời. Khung thương như hố đen không đáy, tay không tự chủ vươn ra: “Vậy ra đây là linh lực của Hoàng sao. Bên trong thậm chí còn mang theo hơi thở sinh mệnh...” Nàng cảm giác mỗi đoạn gió nhỏ đều chất chứa sự sống riêng, vô cùng huyền diệu.
Bang!
Trước linh áp, tầng phòng hộ vô hình xung quanh Thanh Liên liên tục phá rồi lập. Trận pháp ngăn chặn linh áp của linh sư cũng không thể đối chọi. Chỉ với việc phải liên tục dùng trận pháp này thôi đã thấy nàng sẽ bị Hoàng nghiền nát hoàn toàn nếu đối mặt.
Bang! Bang!
“Ngoài này đã không còn phận sự của ngươi nữa, nên vào trong thành đi.”
Giọng nói uy nghiêm trầm thấp, mang theo vài phần ưu tư của Chiến Vương Mộc Trung Nhân, vang bên tai Thanh Liên. Nàng quay đầu lại, trước mặt nàng không phải là vị quân Vương bệnh tật năm năm kia mà là một người đàn ông cao lớn uy nghiêm. Rũ bỏ hết bệnh tật, đôi vai mạnh mẽ như nâng cả thiên hạ bên trên.
Bộ lục giáp ông mặc trên người tỏa ra ý niệm, sinh mệnh của sự sống. Đây có lẽ là một kiện chiến y trên thất phẩm, trong sách luyện khí sư chép rằng luyện chế bảo khí thất phẩm trở lên có thể sinh ý, tạo ra linh hồn của chính nó.
“Trận pháp giam cầm của ta rất mạnh, nhưng chưa đến mức có thể nhốt bảy tên Tướng lĩnh trên cả tam tinh.” Mái tóc trắng che một bên mắt, nàng hỏi: “Người đây là muốn kéo tất cả đồng quy vu tận với kẻ kia sao?”
Mộc Trung Nhân cũng nhìn lên trời cao, lắc đầu: “Có trận pháp của Trần sư bá, người trong thành sẽ không bị dư lực ảnh hưởng. Và, ta không đánh trận này một mình, Ngũ Vương hôm nay sẽ hợp lực giết Hoàng.”
Thanh Liên lâm vào suy tư: “Hoàng giáng lâm vì mục đích gì chứ?”
“Tất nhiên hắn muốn triệt tiêu nguồn cung tinh thạch của Đại Việt...” Bỗng Mộc Trung Nhân dừng lại vài giây, ánh mắt xoay chuyển mang theo cảm xúc phức tạp, như ngộ ra gì đó. Ông quay đầu, nhìn chằm Thanh Liên, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Đây có lẽ là trận chiến cuối cùng trong đời ta. Nhưng tương lại Đại Việt phía trước vẫn còn đó.”
“Vô Ưu, ngươi phải nhớ kỹ cái chết của Trần sư bá không hề đơn giản như vậy, không phải đơn thuần là ám hại đệ nhất luyện trận sư, mà là để chuẩn bị cho điều gì đó. Vũng nước này rất sâu, sau này muốn tìm hiểu, ngươi phải cẩn thận.” Mộc Trung Nhân đặt vào tay Thanh Liên một khối cầu.
Không đợi Thanh Liên thắc mắc, ông liền giải thích: “Đây là trận pháp của Trần sư bá, phòng trường hợp truyền thừa linh lực quân Vương thất bại. Nếu ta tử trận, bản tâm của quân Vương sẽ lập tức hiện lên đó trong một canh giờ (2 tiếng), tin chắc ngươi có thể tranh thủ tốt nó.”
Thanh Liên nghe được âm thanh phó thác hậu sự của Mộc Trung Nhân, cảm giác thật nặng nề. Nàng hỏi: “Người sẽ bại sao?”
Người sẽ bại sao? “Ta sẽ thắng.” Câu hỏi đơn thuần nhưng lại có tác động to lớn, xóa đi sự lo lắng, kiên dè trong lòng. “Ta là Chiến Vương, bá chủ một phương Đại Việt.” Mộc Trung Nhân nhìn Thanh Liên, so với áp lực mà đứa nhỏ này sắp đối mặt, trận chiến phía trước này có là gì.
Cuồng phong nổi lên mãnh liệt, như muốn xé rách bầu trời, để không hoang phí tinh thần lực nữa, Thanh Liên đành quay đầu vào thành. Ở đằng sau, Mộc Trung Nhân để lại một lời: “Thanh Vương Trịnh Tráng là kẻ không đáng tin.”
Nhìn theo bóng lưng ông, Thanh Liên nhíu mi. Không phải là Đan Vương như nàng suy tính...
Lạc Hồng, thiên địa chi linh, một trong Ngũ Linh huyền thoại của Đại Việt, hiện thân. Nó lượn một vòng quanh thân Mộc Trung Nhân rồi hóa thành đạo bạch quang, dung nhập vào ấn ký Lạc Hồng trong lòng bàn tay.
“Chiến Vương, tất cả bẫy đã chuẩn bị xong, mời ngài ra tay.” Giọng nói của Thanh Vương xuyên qua ấn ký, truyền vào ý thức Mộc Trung Nhân.
“Đã hiểu.”
Từng ký ức ùa về, từ lúc chỉ là một nam hài lang thang trong các con hẻm, được Dương gia nhặt một mạng về, gặp gỡ nữ nhân cả đời mình tâm niệm, bái sư nhập đạo, trở thành linh sư, đánh bại tất cả thiên kiêu, cưới nàng về tay, trải qua trăm năm thủ hộ thành...
Từng ký ức đều rõ rệt như lúc ban đầu, là chiêm nghiệm cả đời này của ông. Mộc Trung Nhân mở mắt ra, những hình ảnh này thu vào lòng.
Đây là trận chiến sinh tử, ông sẽ không để bất kỳ cảm xúc nào chi phối, cũng không cần lo lắng cho tương lai, bởi những thiên kiêu thời đại mới đã xuất hiện. Họ sẽ là những người cán đáng đại nghiệp.
Lấy đầu của Hoàng sẽ là một món quà ý nghĩa gửi đến tương lai.
Luồng linh lực mang theo hơi thở sinh mệnh cực mạnh, cả không gian xung quanh bị chấn kinh, như muốn đè nén, dạt ra hai bên. Từ hắc dạ, cánh tay khổng lồ trải dài chục trượng vươn ra, hướng về thành Thăng Long mà chộp lấy.
Mộc Trung Nhân tế ra hắc đao: “Sư phụ à, người luôn bảo ta Đoạn Thiên kiếm kỹ không phù hợp cho đao tu, kỳ thực ta chưa từng tiết lộ cho người biết về sự kỳ diệu của Lạc Hồng.”
Bạch quang bao phủ lưỡi đao...
Đoạn Thiên kỹ – Thiên Hành Vô Trở!
Nhân đao hợp nhất, tản phát ra đao ý mãnh liệt xông thẳng lên trời đêm, đối kháng thiên thủ giáng lâm.
Bạch quang của Mộc Trung Nhân va chạm tử quang, dư lực rung chấn cả không trung. Cả hai luồng sáng đồng thời tan biến trên bầu trời.
Một bóng mờ ẩn hiện sau tầng mây, một người đàn ông khoác hắc bào thêu kim lang khoanh tay, ánh mắt bễ nghễ xem thường chúng sinh, nhìn xuống Mộc Trung Nhân: “Chiến Vương? Chẳng phải ngươi đang cùng giằng co với Lưu Dụ sao?”
Dù cho hắn đã bị giáng cấp, trở thành quân Vương hậu kỳ nhưng Mộc Trung Nhân vẫn cảnh giác, thận trọng, lẩm bẩm: “Đáng tiếc đây không phải một trận chiến đúng nghĩa.”
Hoàn Huyền không nhìn ông mà ánh mắt khóa chặt lấy thành Thăng Long phía sau, nhếch môi: “Đã tìm thấy Ngũ Hành Sơn, dù có là quân Vương được Ngũ Linh phụ thể cũng không thể ngăn cản cô.”
Ngay từ lúc đầu, mục tiêu của hắn chưa từng là chạm mặt với quân Vương Đại Việt.
Tấn Triều Tam Thức – Đọa Long Hách Âm!
Tiếng long tru rền vang, long âm chấn động cả thần hồn Mộc Trung Nhân làm ông dâng lên, bản thân vô thức hộ thuẫn. Khoảnh khắc đó, Hoàn Huyền đã biến mất.
Hán đã xuất hiện ở trên đầu trận pháp hộ thành, phía dưới đúng ngay vị trí dị không gian của Quang Huy tông.
Thiên thủ chưa kịp xuất ra thì có vô vàn sợi xích phóng ra từ hư không trói chặt tứ chi, thân thể.
Tử Linh Kỳ Lân xuất hiện cùng với quân Vương thành Hồ, Hồ Vương Lí Văn Bưu xuất hiện trước mặt Hoàn Huyền. Bên trái hắn là Hỏa Linh Phượng Hoàng của Đan Vương Nguyễn Phúc Nguyên, bên phải là Thủy Linh Kim Quy của Thực Vương Triệu Thanh Bích, phía sau là mộc khí từ Thiên Long của Thanh Vương Trịnh Tráng.
Cả ngũ Vương cùng tề tựu, chỉ để đón tiếp một mình hắn.
“Hoàng của Tấn quốc, Lang Hoàng, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.” Thanh Vương phe phẩy quạt.
Hoàn Huyền chẳng có lấy một chút sợ hãi, mái tóc đen che đi nụ cười: “Thiên Linh Lạc Hồng mẫn cảm với Thời Không Trường Hà, tình báo đã đúng.”
Dị biến lập tức phát sinh trước ánh mắt của ngũ Vương...
Danh sách chương