Sau khi Tuyền và Khiết Thần biến mất, hắn nói với nó

- Bây giờ chúng ta cũng chấm dứt hợp đồng thôi

- Ừ, cũng đúng, nhiệm vụ hoàn thành rồi- nó cười, một nụ cười nhạt

- Từ bây giờ chúng ta sẽ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa!!

- Đúng vậy, bây giờ hai người hai hướng nhé!!- nó nói

- Ừm

Hắn và nó... hai người quay đi hai phía. Đi được một đoạn, nó nhìn quay đầu lại, miệng lẩm bẩm

- Joyce... em nghĩ... chúng ta không bao giờ đến được với nhau nữa rồi, chúc anh hạnh phúc và tìm được một người tốt hơn em!!- rồi nó quay lưng lại và bước tiếp

Lần này đến lượt hắn quay lưng lại, nói

- Dao Dao... hãy hạnh phúc nhé, tôi mong em được hạnh phúc bên người ấy, khi người ấy không phải là tôi!!- rồi hắn cũng quay lưng đi tiếp

---------------------

Ngày hôm sau

Lại có một cuộc họp giữa chủ tịch của các tập đoàn nằm trong top 5TG

Nó ngồi cạnh Dương làm hắn khó chịu. Và nó ngồi đối diện hắn làm Dương thấy khó chịu không kém

Không khí thật ngột ngạt, căn phòng này đã bật nhiệt độ cao nhất rồi mà sao vẫn lạnh như thế này nhỉ? Chắc hẳn là vì hai người nào đó gây ra...!

"Sao hai người đó nhìn nhau ghê thế? Có chuyện gì xảy ra à??"- đó là suy nghĩ của những người trong phòng

- Th...thôi... mọi người đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta bắt đầu cuộc họp nào- nó lên tiếng xóa tan suy nghĩ của những người trong phòng

- Được!- đồng thanh

-----------------------

Đã được 4 ngày từ khi Tuyền biến mất

Hắn càng lúc càng cảm thấy khó chịu, lúc Tuyền còn, thì nó và hắn kí hợp đồng giả làm người yêu để làm Tuyền bớt lo lắng, vì vậy nên lúc nào họ cũng gần gũi với nhau. Nhưng... bây giờ Tuyền đi rồi nên nó và hắn tách rời... không có nó bên cạnh... hắn cảm thấy thật khó chịu!!!

Còn nó, nó cũng như vậy... thật sự... nó xa hắn khá là nhiều năm rồi, nên cũng quen dần, xa hắn 2,3 năm nên bây giờ xa vài ngày cũng chẳng thành vấn đề gì. Mà... nó cũng đã buông tay hắn rồi, nó muốn hắn hạnh phúc. Nó không muốn mình cứ bám theo hắn, phá vỡ hạnh phúc của hắn. Nó muốn hắn tìm thấy một người bạn gái xinh đẹp hơn nó, giỏi giang hơn nó, tốt hơn nó và...yêu hắn nhiều hơn nó

Nhưng cả nó và hắn đều không biết được rằng... hình bóng của đối phương đã khắc sâu trong trái tim của mỗi người, dù muốn hay không cũng không thể phá bỏ nó đi được

Dù muốn buông tay nhưng lại cố níu kéo, dù muốn quên nhưng lại cố nhớ, thật là... không hiểu nổi được hai người này đang nghĩ gì nữa!!

--------------------

Chiều

Nó cảm thấy thật nóng nực, muốn ra ngoài đi tản bộ một lát. Nó đi bộ ừ công ty đến công viên. Vì khá mỏi chân nên nó ngồi xuống ở một cái ghế đá ở dưới một cái cây cổ thụ lớn

Mà nếu bây giờ hắn thích nó thì sao nhỉ? Không... nếu hắn thích nó.... thì chắc chỉ để thay thế nó của bây giờ và nó của trước kia thôi!! Hắn không biết nó là Cally, vì thế... nếu có tình yêu... thì cũng chỉ là sự thay thế!! Hắn nhớ nó của trước kia, hắn cảm thấy nó của bây giờ rất giống với người hắn yêu, nên níu kéo nó...thì cũng không sao cả, nó biết, hắn vẫn còn rất yêu nó, nó cũng vậy! Nhưng đó chỉ là quá khứ, chứ không phải của hiện tại!

Nó đang suy nghĩ thì một giọng nói vang lên, xóa tan suy nghĩ của nó

- Dao Dao, cô làm gì mà ngồi thẫn thờ ở đây vậy?- Giọng nói đó không phải của ai khác mà là của Dương

- Ơ... Hạ Chi Dương? Anh ở đây khi nào thế? - Khi nào đó cũng được, mà cô đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn mặt cô nghiêm trọng quá!

- Không có gì... chỉ là... một số chuyện liên quan....- nó chưa nói hết câu thì lại thêm một giọng nói nữa vang lên

- Chào, hai người có vẻ thân nhau nhỉ?- là hắn, chẳng mấy chốc, khuôn mặt của hắn hiện lên nụ cười gian tà

- K... không như anh nghĩ đâu!!- nó phản kháng lại ngay, nó không muốn hắn nghĩ nó và Hạ Chi Dương thích nhau. Còn Hạ Chi Dương lúc nghe hắn nói thì chỉ biết im lặng mà phủ nhận, anh thích nó mà!!

- Haha, Dao Dao à, cô không cần chối, tôi sẽ không nói cho ai biết mối quan hệ của hai người đâu, yên tâm!!- nói rồi hắn đi tiếp

Chắc hẳn chẳng có ai biết, hắn đến công viên này còn sớm hơn nó, chẳng qua hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện nên không ai biết thôi. Hắn thường đến đây những lúc buồn, ai ngờ, hôm nay lại thấy nó, nhưng lại không có can đảm để đối mặt nên hắn đứng ở một nơi gần chiếc ghế đá mà nó ngồi

Lúc hắn đã lấy được hết can đảm để xuất hiện thì Hạ Chi Dương đến. Lúc thấy hai người đó nói chuyện, có ai biết là tim hắn đau như thế nào? Hắn tức! Hắn ghét! Hắn buồn! Hắn đau lòng! Đó là vì... hắn đang ghen!!

Chỉ mới 4 ngày thôi... nhưng hắn rất nhớ nó. Hắn không thể chịu nổi khi không có nó ở bên cạnh, hắn cảm thấy trống vắng. 2 năm qua, hắn thiếu người hắn yêu bên cạnh, cảm giác rất cô đơn mặc dù hắn còn có rất nhiều bạn bè luôn ở bên và sẵn sàng giúp đỡ hắn lúc hắn cần. Nhưng... sự xuất hiện của nó đã làm cho hắn vơi đi một chút cô đơn, hắn không còn một mình nữa! Đúng hơn... là hắn đã tìm lại được một nửa của mình!

Nó (ý chỉ nó của trước đây) đã từng là một nửa của hắn. Đối với hắn, có được nó nghĩ là... hắn đã có được cả thế giới. Nhưng sự ra đi đột ngột ấy... đã cướp đi cả thế giới của hắn. Thế giới của hắn như sụp đổ, xung quanh chỉ toàn là những vết nứt. Bây giờ nó lại xuất hiện thêm một lần nữa, nhưng là một thân phận khác, một con người khác, một tính cách khác.

Nhưng dù cho ngoại hình có thay đổi, tính cách có thay đổi... thì tình yêu nó dành cho hắn vẫn mãi không dổi, vẫn mãi mãi nguyên vẹn như 6 năm về trước!!

Nhìn bóng lưng của hắn ngày một xa dần, nó cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Nhìn hắn... sao cô đơn quá!!

Tiền thì hắn không thiếu, bạn bè thì nhiều, luôn có mặt những lúc hắn cần, bố mẹ thì luôn chiều chuộng, sự nghiệp thì đang phát triển, thậm chí còn hơn cả mong đợi, fan nữ thì luôn xếp một hàng dài, vậy thì hắn còn thiếu cái gì? Đó sẽ là suy nghĩ của những người ngoài cuộc, họ không biết... hắn thiếu tất cả mọi thứ bởi vì hắn thiếu một người yêu hắn... hắn thiếu nó!!

Hạ Chi Dương thấy nó cứ nhìn theo bóng hắn, liền đâm ra khó chịu

- Cô đang nhìn gì mà chăm chú vậy?

- A... tôi... tôi có nhìn gì đâu, thôi... tôi về công ty đây, anh cứ ở đây hóng gió tiếp nhé!- Nói rồi nó đứng dây, chuẩn bị quay lưng bước đi thì Dương kéo tay nó lại, nói

- Để tôi đưa cô đi

- Không cần đâu, tôi tự đi là được rồi!- Nó quay lưng bước đi để lại Dương đứng đó bơ vơ một mình

---------------------

" Làm sao đây? Dù muốn buông tay nhưng sao mình lại không thể buông tay vậy? Mình nhớ anh ấy! Mình không thể sống thiếu Joyce!"- nó vừa đi vừa nghĩ

" Em và cậu ta thật sự là một cặp sao, Dao? Tôi không muốn vậy...Aaaa, thật ra là tôi bị gì vậy? Lúc nhìn em... cứ như tôi đang nhìn Cally vậy! Tim tôi... nó như muốn nhảy ra ngoài... không lẽ... tôi đã yêu em rồi??"- Hắn nghĩ

" Em đang nhìn đi đâu vậy chứ, Dao? Hắn ta đẹp hơn tôi sao? Tốt hơn tôi sao? Tài giỏi hơn tôi sao? Vì sao... chỉ có hắn ta... em mới nhìn bằng đôi mắt dịu dàng đó??"- Dương đau lòng khi thấy nó nhìn hắn như thế

" Dao Dao, chị chính là người mà tôi hâm mộ, chị tài giỏi, chị xinh đẹp, chị hiền lành, đảm đang, nhưng... tôi cũng đâu có thua kém gì chị đâu! Nhưng anh ấy lại chẳng thèm để ý gì đến tôi??!! Mà chỉ để ý chị thôi... tại sao? Cũng như chị... tôi cũng rất yêu anh ấy cơ mà??"- Trạch Thanh Thanh, cô ta nãy giờ đứng sau một cái thân cây, cũng đã chứng kiến được mọi chuyện

----------------------------------

End chap, sorry vì chap này hơi ngắn

Để cảm ơn các bạn vì đã đọc và ủng hộ truyện, mình tặng các bạn một vài đoản nè

ĐOẢN:

Cô thích thầm anh , một lớp trưởng ở lớp kế bên . Nhưng đáng tiếc , cô phát hiện ra cô bạn thân của mình lại đi quen cậu ta , lại còn học cùng lớp của cậu ta nữa .
-" Cậu ... cậu học cùng lớp với cậu ấy à ? Cậu giúp mình làm quen với cậu ấy được không ? Hì hì , giúp mình nha ,.....vvv!"
Cô quá vui mừng , không nhận ra ai đó đã ở sau lưng mình mỉm cười . Cậu im lặng nhìn người con gái đang rối rít hỏi về mình , chết cười với cô gái này .
Vừa ngốc nghếch , vừa đáng yêu ...
Thấy cô gái ấy nhìn ra đằng sau mình , cô ngoảnh lại thấy anh đang mỉm cười . Ôi , đỏ mặt >,<
Cả người cô cứng đờ , anh đã đứng đây từ lúc nào ?
Lúc này thấy cô đờ người , nhìn anh không chớp mắt , khuôn mặt đã ửng hồng . Lúc này một giọng quen thuộc tryền vào tai cô .
-" Muốn làm quen hay tìm hiểu về tôi thì cứ trực tiếp hỏi thẳng , không cần phải thông qua cậu ấy . Dù gì tôi cũng là của cậu !"

ĐOẢN:

-Anh... anh đẹp trai gì đó ơi, anh có thể giúp tôi làm 1 chuyện ?
Đó là kết quả cuộc cá độ bóng đá trong trận đấu giữa Đức và Mexico. Cô đã thua khi cược Đức thắng, cuối cùng hình phạt là phải tỏ tình với người đàn ông đầu tiên bước vào quán. Thật may cho cô đó là một người vừa đẹp trai vừa lịch lãm, tuy có hơi chút lạnh lùng và đáng sợ. Và hiện tại...
-Hửm - hắn trừng mắt nhìn cô
Cô giật mình, lúng túng...
-À... à... chuyện... chuyện đó, là bởi vì tôi thua cá độ nên hình phạt là phải tỏ tình với người đàn ông bước vào đây đầu tiên, nên...
-Và người đàn ông đó là tôi?
Cô gật đầu lia lịa như một chú cún con, đôi mắt nhìn long lanh khiến ai cũng phải lay động, tay còn nắm lấy tay hắn
-Xin anh đó
-Được - hắn trong phút chốc nói ra
Trong đầu nghĩ: "Cô gái này thật thú vị"
Sau một hồi lên mặt với mấy đứa bạn, nó tiễn hắn, tươi cười nói lời cảm ơn
-Cô thực sự không biết tôi là ai?
-Điều đó quan trọng, quan trọng là anh đã giúp tôi nở mày nở mặt với lũ bạn một phen - nói rồi cô quay gót bỏ đi
Bất chợt có hai người đàn ông áo đen, đeo kính, to cao chặn cô lại, thấy thế, cô kêu lên:
-Các... các người muốn làm gì?! Cứu tôi với
Bất chợt có giọng nói ngay cạnh tai cô kèm theo một nụ cười gian tà
-Vợ à, em đã lợi dụng tôi như vậy rồi, còn muốn bỏ đi sao?!

ĐOẢN:

Anh là nam thần lớp Hóa.

Cô là nữ thần lớp Văn.

Anh theo đuổi cô từ lâu, nhưng luôn bị cô coi như không khí.

Anh tức lắm, than ngắn thở dài với mấy thằng bạn thân.

"Cho nó lọ axit sunfuric đặc nghịch chơi!"

"Phải đó, cho chừa thói kiêu chảnh đê!"

"Nhưng làm vậy liệu nó có ghét tao không?"

Anh do dự hỏi.

"Yên tâm đi, mặt nó đẹp vậy, nhìn thấy axit là sợ rụng tim luôn rồi!"

Đám bạn cười ha hả, anh suy nghĩ mãi rồi cũng quyết định nghe theo.

...

Giữa sân trường.

Anh chặn giữa đường đi của cô, vuốt vuốt tóc, nhếch môi cười.

Đám nữ sinh vây quanh phấn khích hét toáng lên, họ nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tị.

"Làm bạn gái tôi đi!"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nở một nụ cười mà anh tự cho là quyến rũ.

"Nếu không thì sao?"

Cô cười tít mắt, khiêu khích nhìn anh.

"Nếu không thì..."

Anh mở cặp lấy ra lọ axit giơ lên trước mặt cô, nở một nụ cười đắc ý, để xem cậu còn dám từ chối tôi nữa không?

"Coi bộ cậu còn mê đọc ngôn tình hơn cả tôi!"

Cô mở cặp lấy ra lọ axit to gấp ba lọ của anh.

"Mình cậu có axit đấy hả?"

Rồi cô bỏ đi trước sắc mặt đen thui của anh, đã thế còn bổ sung thêm một câu:

"Nghịch hóa chất ít thôi, coi chừng vô sinh đó!"

ĐOẢN:

Cô và anh đang ngồi trên sofa xem bóng đá. Bỗng cô quay sang hỏi anh :

- Chồng ơi , anh thấy một trận bóng đá có hai hiệp là nhiều hay ít ? Vợ thấy ít sao ý , xem chưa đủ.

- Vậy vợ muốn nó có bao nhiêu hiệp ? Họ cũng phải nghỉ ngơi chứ , đâu đá suốt được.

- Vợ muốn nhiều hơn , xem thế mới thích. Với lại vợ muốn được một lần trực tiếp xem bóng đá trên sân cỏ.

- Chồng nhất định sẽ đưa vợ đi.

- Chồng hứa nhé ?

- Ừ , hứa .

Anh quay sang mỉm cười gian tà nhìn cô.

- Hay chúng mình cũng làm vài hiệp đi nhờ . Đang rảnh mà vợ .

Cô ngơ ngác nhìn anh.

- Nhưng em đâu có biết đá , nhà mình cũng không có bóng.

Anh lắc đầu nhìn cô , mắt hương về giường ngủ của họ.

- Vợ anh ngốc thật đấy , ý anh là kia kìa .

Cô chớp mắt , mặt suy nghĩ.

- Em ngốc vậy anh còn cưới em làm gì ? Hừ , giận.

Nói rồi cô quay ngoắt lại đứng dậy đi vào bếp tìm đồ ăn. Anh vôi vàng chạy theo , ngon ngọt xin lỗi.

- Vợ , anh xin lỗi mà . Em ngốc nhưng mà anh thích lắm ý . Nha nha ?

- Vợ không dễ dàng tha thứ vậy đâu . Hì hì.

Cô mở tủ lấy li kem ra sofa tiếp tục xem .

- À đúng rồi , chồng ơi , chuyện lúc nãy anh nói là gì vậy ? Cái gì mà làm vài hiệp ý ? Vợ không hiểu.

Anh chạy đến ấn trán cô một cái nhẹ.

- Trời ạ , ý anh là ......

- Là gì ?

- Trên .... giường .... ý ..... vợ hiểu không ?

- Không , trên giường có làm sao đâu.

- Chuyện ấy ấy ý .

Cô gật gật đầu , chắc là đã hiểu vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ anh.

- Chồng đúng là đồ vô sỉ. Hôm nay vợ không thích.

Xong cô chạy ra ngoài cửa đi hóng mát .

- Vợ , đợi anh.

Anh chạy theo cô , cô vẫn cứ chạy trước mặt cười trên đùa anh.

- Đố chồng bắt được vợ đấy !

- Vợ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện