Cao Tân Lãng nhướn mi, giương mắt nhìn nữ tử vừa bước vào.

Lâm Sinh Ý quỳ xuống bên cạnh nam nhân kia, hai tay dâng lên một phong thư khác.

Nha sai nhìn một cái, liền đi lên tiếp nhận, lần nữa đưa đến trước mặt Cao Tân Lãng.

Cao Tân Lãng không biết cô nương này định làm gì, nàng là muội muội của Lâm Tâm Hào, tại sao lại dính dáng đền chuyện này chứ!

Mở ra phong thư, bên trong chỉ có vỏn vẹn hai chữ " Thích Sát"

Mặt gã hơi tối lại, đôi mắt sắc bén nhìn Lâm Sinh Y.

Lâm Sinh Ý còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị người lôi đi.

"Đại Nhân, lời dân nữ nói hoàn toàn là sự thật, đại nhân cầu người minh xét!!"

Cao Tân Lãng phất tay " Đưa đi"

Đám dân chúng ngây người, không biết vị cô nương này rốt cuộc đã phạm phải tội gì.

Lâm Sinh Ý điên cuồng giãy dụa, sau khi bị mang ra bên ngoài cổng nha liền bị hung hăng ném trên mặt đất, nàng ta kêu đau một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy chỉ tay lên hai nha sai hung hăng nói.

"Các ngươi có biết ca ca ta là ai không mà dám đối xử với ta như vậy? nói cho các ngươi biết, ca ca ta chính là bổ đầu ở Thanh Thủy Sơn, các ngươi chỉ là nha sai nhỏ bé mà dám lôi kéo ta?"

" Mệnh lệnh của đại nhân, thứ lỗi không thể làm trái"

Lâm Sinh Ý cười khinh thường, hoàn toàn không để ý lời gã nói.

" Nếu như cô nương là người thông minh, thì đừng đi khác nơi gây sự, giả sử làm liên lụy đến Lâm bộ đầu vậy thì không tốt"

Hai người nói xong liền quay bước trở vào, để lại Lâm Sinh Ý nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi Lâm Sinh Y bị kéo đi, tên kia lập tức liền hoảng hốt.

Cao Tân Lãng ngồi sau án, ngón tay gõ lên mặt bàn, trong nha đường lúc này rất yên tĩnh, tiếng gõ nhẹ nhàng của Cao Tân Lãng như đánh vào lòng ngực đang thấp thỏm của tên hán tử kia.

Qua một lúc, mới nghe tri phủ đại nhân lên tiếng.

"Sao nào, Ngươi muốn tự mình nói ta, hay để bản quan cho người dùng hình mới chịu khai?"

Hán tử lắp bắp " Đại nhân, thảo dân không hiểu ngài đang nói cái gì...!"

" Không hiểu?" Cao Tân Lãng cười khẽ "Ngươi cho rằng bản quan là tên ngốc sao?"

"Người đâu, dùng hình"

Hán tử sững người, không nghĩ đến Cao Tân Lãng lại là một người không nói lý như vậy, nhân chứng vật chứng đều có, hắn vậy mà vẫn không tin!!

Thấy hai nha tử đã mang gậy gộc đi đến, tên hán tử lúc này liền hốt hoảng lên tiếng.

"Nói, nói, thảo dân nói!!"

Gã lúc này cực kỳ hối hận, chỉ vì năm mươi lượng mà đánh đổi bằng cả mạng mình, không đáng, thấy thế nào cũng không đáng!!!

" Là... là có người đã mua chuộc thảo dân, kêu thảo dân vu oan cho Tạ tú tài!! đại nhân, nhà thảo dân rất nghèo, trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, thảo dân cũng là bất đắc dĩ mới đồng ý làm việc này!!"

" Vì vài lượng bạc, ngươi thà rằng hủy đi tiền đồ của người khác? tệ hơn nữa chính mất hết tất cả danh vọng, ngươi làm như vậy, không cảm thấy tội lỗi sao?"

Nghe Cao Tân Lãng hỏi, Hán tử lúc này trầm mặt. nếu không phải trong nhà đã gần như không có gạo ăn, gã sao phải liều mình làm hại người khác? "Đại nhân... thảo dân biết rõ chính mình tội tình, vì thế không cầu mong tha thứ, chỉ xin ngài một đều, cho thảo dân được phép trở về cúi đầu tạ tội với mẫu thân già, còn có Tạ cử nhânn..."

Cao Tân Lãng thở dài, nay năm thu hoặc mất mùa gã cũng biết, chỉ là triều đình bên kia chờ mãi vẫn chưa thấy tin tức, gã cũng hết cách, biết rõ bách tính ăn không no ngủ không yên phần lớn đều tại người làm tri phủ như gã.

Gã lấy lý do gì đi trách cứ người khác?

Chỉ là....

"Nếu ngươi đồng ý từ nay trở đi quyết tâm làm người tử tế, không bao giờ làm chuyện ác, bản quan sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bất quá nếu còn tái phạm, nhất định sẽ không tha!"

Hán tử nghe vậy trên mặt hiện rõ mừng như điên " Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!!"

Gã thề, từ nay trở đi không bao giờ dính líu đến mấy việc thấp đức này nữa.

Đám dân chúng không biết bọn họ nói gì, chỉ thấy tên kia vừa rồi còn hùng hỗ tuyên bố Tạ cử nhân gian lận, giờ lại lên tiếng giải thích tất cả chỉ là hiểu lầm, làm trò bọn họ trước mặt cầm theo tay nải liền đi rồi.

Mắt Thấy không còn chuyện gì để xem, đám thôn dân đều lục tục rời đi nha môn.

"Đai nhân, chuyện này có cần báo lại với Tạ Cử nhân không?"

Cao Tân Lãng lắc đầu "Không cản, người đến Trán Thanh Sơn tìm Lâm bộ đầu, kêu hần đên huyện thành gạp tr chuyện ngày hôm nay, nhất định phải làm cho rõ ràng"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện