Trương Mặc Sênh nhắn Phùng Thanh La chờ mình xong thì vội vã quỳ một gối xuống trước Bạch Sầu Phi, chắp tay nói:

“Tiền bối, mong ngài cùng tiểu tử đi cứu người!”

“Cứu ai?”

Tiểu Thực Thần đỏ mặt, nói:

“Là... là ý trung nhân của tại hạ!”

Thiếu niên áo trắng thấy vậy thì phất tay cho năm cô nương đang phục vụ ra ngoài, đoạn nheo mắt, hỏi:

“Con bé lần trước ngươi dẫn về, ở lại cổ viện một đêm ấy hả?”

“Dạ, chính là nàng ta!”

“Được, bản thiếu đi với ngươi một chuyến!”

Trương Mặc Sênh mừng rỡ nhìn lên, thấy ánh mắt của họ Bạch thì bỗng không tự chủ được rùng mình một cái. Thế nhưng hắn cũng không hiểu vấn đề ở đâu, lại thêm cứu người như cứu hỏa, nên cũng quẳng chuyện này ra sau đầu.

Hai người thẳng tiến ra ngoài, Bạch Sầu Phi lại xách cổ cậu chàng đằng vân đi theo hướng mà Uyên Ương bội chỉ. Tiểu Thực Thần từ khi nhờ được Bạch Sầu Phi giúp thì đã bình tĩnh lại không ít. Nay có Uyên Ương bội dẫn lối, lại không phải lo về địch mạnh, hắn mới nhớ ra hình như khi rời đi, con mèo béo không để lại tiền, liền tò mò.

“Tiền bối...”

“Chuyện gì?”

“Hình như ban nãy ngài không trả tiền...”

“Ta cả ngày làm mèo thì lấy đâu ra tiền?”

Tiểu Thực Thần gật gù. Rồi, lại như nhớ ra chuyện gì, hỏi:

“Vậy lúc qua cổng các quận...”

“Tiền đó là bản thiếu móc từ hòm thu phí của đám lính gác cổng, chỉ lấy vừa đủ cho hai người chúng ta. Cả ngày nhiều người ra vào thế, thêm bớt một hai người chúng không nhận ra đâu!”

Trương Mặc Sênh ngớ người, cuối cùng hiểu ra tại sao thằng cha này tán cả tú bà. Quả nhiên... người đủ đẹp mã thì không cần trả tiền.

oOo

Lại kể chuyện của Phùng Thanh La.

Kể từ sau khi không nhận được hồi âm từ Trương Mặc Sênh nữa, cô nàng vô cùng sốt ruột. Nếu không phải nàng ta tay chân bị trói, miệng bị nhét giẻ, tu vi bị phong ấn, mà cả người thì bị buộc trong bao tải, hẳn lúc này đã đứng ngồi không yên.

Đám đạo sĩ phái Chân Võ xách theo Phùng thánh nữ, đi một lúc lâu mới dừng lại. Bao bố mở ra, Phùng Thanh La nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở một ngôi miếu cũ. Trong miếu còn có hai tên đạo đồng và một lão đạo sĩ, có vẻ là kẻ cầm đầu. Phía ngoài cửa, thấp thoáng thấy vài cái bóng. Xem chừng lần này Chân Võ phái cử ra không ít nhân mã chỉ để lấy thông tin từ cô nàng.

Lão đạo sĩ rút cái giẻ từ trong miệng cô nàng ra, hất cằm, hỏi:

“Nói, Kiếm Trì các ngươi rốt cuộc nhận được chỗ tốt gì từ Bích Mặc tiên sinh?”



Phùng Thanh La nhổ vào mặt lão:

“Lão mũi trâu, có giỏi thì giết ta đi! Kiếm Trì tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi!”

Lão đạo sĩ cười khẩy, đưa tay lên lau mặt, đoạn tát cô nàng một cái nổ đom đóm mắt:

“Phùng thánh nữ ‘rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt’ đúng không? Vậy cũng đừng trách bần đạo độc ác!”

Dứt lời liền túm tóc cô nàng, kéo ra một góc phòng.

Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng đánh nhau, lại có giọng thiếu niên quen thuộc vọng vào:

“Thanh La, nàng ở đâu?”

Phùng Thanh La nghe vậy thì hoảng hốt gào lên:

“Mặc Sênh, mau chạy đi, đừng vào đây!”

Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn cô nàng, cười khả ố:

“Ý trung nhân sao? Được, đợi đến khi ta bắt được hắn, còn sợ ngươi không mở miệng hay sao?”

Phùng Thanh La nghe vậy, cuống lên định liều mình, nhưng cô nàng còn chưa kịp làm gì thì lão đạo sĩ đã vung tay một cái. Thế rồi, nàng ta mất ý thức, ngất lịm đi...

oOo

Lúc Phùng thánh nữ tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường. Nàng liếc nhìn xung quanh thì kinh hãi phát hiện chân khí vẫn bị phong ấn mà bản thân lại đang nằm trong... kỹ viện.

Kỳ thực, nếu không phải trong một lần truy bắt trọng phạm, cô nàng đã từng vào chốn trăng hoa này, thì cũng chẳng thể nào liếc mắt đã nhận ra như vậy.

Ngồi ở bàn nước gần giường là một tên công tử áo trắng. Thấy Phùng Thanh La tỉnh lại, hắn liền quay ra nhìn cô nàng với ánh mắt bất thiện, đoạn cười dâm tà, nói:

“Tiểu mỹ nhân, tỉnh rồi sao?”

Thấy ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt của nàng ta, gã lại bồi thêm một câu:

“Muốn biết chuyện gì xảy ra với ý trung nhân sao? Ài... Tên đó cứ sống chết đòi phải cứu nàng...”

Y nói đến đây thì để ngỏ, cố tình muốn Phùng Thanh La hiểu lầm.

Quả nhiên, Phùng thánh nữ trong tâm trạng hoảng loạn, nghe lời này, lại nhìn tình trạng của bản thân, liền hiểu thành Trương Mặc Sênh vì liều mình cứu nàng ta mà đã chết, còn đám đạo sĩ vì sợ rắc rối đã bán mình vào kỹ viện. Nước mắt bắt đầu lã chã tuôn rơi...

Kỳ thực, nếu là trong điều kiện bình thường, hẳn cô nàng cũng sẽ nhận ra có rất nhiều sơ hở trong hướng suy luận này của bản thân. Thế nhưng, hiện tại tâm trạng lo lắng hoảng loạn, nàng ta sao có thể bình tâm suy ngẫm sâu xa như vậy? Tên công tử áo trắng lúc này tiến lại gần giường, nói:

“Tiểu mỹ nhân, đừng buồn! Chỉ cần nàng đi theo hầu hạ bản thiếu, sẽ không thiếu chỗ tốt cho nàng đâu!”

Phùng thánh nữ tâm trạng vốn đã bất ổn sẵn, giờ lại bị hành động của kẻ trước mặt dọa cho càng sợ hãi. Nàng ta co vào một góc giường, tru tréo lên:



“Không! Ngươi đừng lại đây! Tránh xa ta ra! Mặc Sênh, thiếp đi theo chàng đây!”

Đoạn toan cắn lưỡi tự vẫn thì người bỗng cứng đờ, không động đậy được. Cô nàng giật mình, nhận ra tu vi bản thân đã được giải khai lúc nào không hay, và tên công tử trước mắt thế mà là cường giả đã vào Vụ Hải. Hơn nữa, uy áp này tuyệt đối không kém sư phụ nàng ta.

Phùng Thanh La càng tuyệt vọng hơn. Lúc này nàng ta đã ở thế muốn sống không được, muốn chết không xong. Nếu kẻ trước mặt muốn giở trò sàm sỡ, thì cô nàng hoàn toàn không có khả năng chống cự. Đương lúc Phùng thánh nữ đang đau khổ tuyệt vọng, thì bỗng nghe tiếng gõ cửa cùng một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào:

“Tiền bối, Thanh La tỉnh chưa?”

Cô nàng mặt đực ra như ngỗng ỉa, ngơ ngác nhìn thiếu niên áo trắng, thì chỉ thấy y đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Cười chán, y mới búng tay đánh “chóc” một cái, đoạn đáp lời Trương Mặc Sênh:

“Ngươi vào đi!”

Tiểu Thực Thần đẩy cửa bước vào, đương nhiên không nghe được những chuyện vừa mới xảy ra trong phòng do trận pháp cách âm của họ Bạch. Hắn thấy Phùng Thanh La đã tỉnh thì mừng rỡ, vội tiến đến. Lúc đi ngang qua, Bạch Sầu Phi còn bá vai bá cổ cậu chàng, vỗ vỗ lưng, nói:

“Mắt tiểu tử ngươi cũng không tệ. Cố lên!”

Thả cậu ta ra, gã lại nói:

“Được rồi, hai đứa vui vẻ với nhau đi, bản thiếu đi trước!”

Dứt lời thì quay mình bỏ đi. Đến cửa, họ Bạch như nhớ ra chuyện gì, bèn truyền âm cho Phùng thánh nữ:

“Vừa rồi là trừng trị ngươi hồi mấy tháng trước dám đến chân núi múa may. Chủ nhân độ lượng có thể không chấp con nhãi nhà ngươi, nhưng bản thiếu thì khác. Cũng may ngươi có cốt khí, bản thiếu thích, nên tạm tha lần này.”

Nghe lời này, lại dựa vào thái độ của Trương Mặc Sênh đối với thiếu niên áo trắng, Phùng Thanh La cuối cùng cũng nhận ra y là ai. Nếu không phải con mèo trắng Tạ Thiên Hoa bế xuống núi hôm đó thì còn ai vào đây nữa? Hiểu ra mọi chuyện, cô nàng liền khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ:

“Tạ tỷ tỷ nói quả không sai! Con mèo này thù dai đến phát sợ!”

Thì ra, sau khi làm lành, trong đêm Phùng Thanh La ở lại cổ viện, hai người Tạ, Đỗ đã coi cô nàng là “người trong nhà”, bèn phổ cập một số “kỹ năng sinh tồn” ở cổ viện. Trong đó, ngay đầu danh sách là tuyệt đối không thể đắc tội con mèo trắng nếu muốn sống yên ổn. Lúc bấy giờ, cô nàng còn tưởng hai người họ làm quá lên, chả lẽ một tiền bối đã vào Vụ Hải còn đi chấp vặt đám tiểu bối như bọn họ? Thế nhưng bây giờ, sau khi có “trải nghiệm thực tế” thì Phùng thánh nữ mới thấm thía lời dặn ấy!

Trương Mặc Sênh thấy cô nàng có biểu hiện khác lạ, nhưng cũng chỉ đoán chừng là hoảng loạn sau khi bị bắt cóc, bèn tiến đến an ủi một phen. Phùng Thanh La không tiện “nói xấu nhà chồng”, lại nghĩ dù gì người ta cứu mạng mình cũng là thật, nên chỉ ậm ừ rồi chuyển chủ đề.

Hai người tình ý sâu đậm, hàn huyên một lúc, lại tán tỉnh nhau một hồi. Thế rồi, chả biết từ lúc nào, Phùng thánh nữ đã nằm gọn trong lòng Trương thiếu trang chủ.

Đang “tình chàng ý thiếp” như vậy thì cửa phòng bỗng bị đạp mở. Hai người liền đỏ mặt, vội vã tách nhau ra.

Người vừa đạp cửa là một lão già râu tóc bạc phơ, diện một bộ quần áo trắng, hông đeo kiếm. Lão liếc mắt nhìn hai người trong phòng, ngớ người trong chốc lát. Sau đó liền ho khan một tiếng, đoạn đóng cửa lại như cũ, nói vọng vào:

“Đừng để ý có ta ở đây. Hai đứa cứ tiếp tục đi!”

Sau đó, bên ngoài còn loáng thoáng nghe tiếng cãi nhau:

“Kiếm tổ, không cứu người sao?”

“Cứu cái gì mà cứu? Đồ nhi ta vốn đã được cứu rồi! Ngươi không biết đường tìm hiểu kỹ trước khi kéo bản tổ đến đây làm kỳ đà cản mũi hả?”

Nghe được mấy lời này, mặt Phùng Thanh La vốn đã đỏ nay không khác gì quả gấc chín. Mà Trương Mặc Sênh cũng ho khan, vừa gãi đầu gãi tai, vừa ngẩng đầu lên nghiên cứu những đường nét chạm trổ trên xà nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện