Muốn biết tại sao Trần Thanh Lãng cùng đoàn người Kiếm Trì lại tìm được đến tận đây, thì phải kể từ khi Phùng Thanh La bị bắt. Từ lúc Trương Mặc Sênh nghe tin đến lúc cô nàng được cứu thời gian chưa đến một ngày. Thế nhưng từ lúc Phùng Thanh La bị túm đến lúc tuyệt vọng, nhắn tin cho cậu chàng thì cũng phải một hai ngày đã trôi qua.
Ngày đầu tiên, đệ tử Kiếm Trì sau một hồi không thấy thánh nữ trở về thì liền chia nhóm ra tìm kiếm, cũng có vài người tra khảo đám vô lại bị bắt trói. Không mất quá lâu thời gian để bọn họ phát hiện việc Phùng Thanh La đã bị bắt cóc.
Đây là đại sự, chúng đệ tử Kiếm Trì nào dám tự quyết? Thế là tất cả rút lên núi, bẩm báo lại việc này với trưởng lão quản sự. Trưởng lão quản sự thấy hiện giờ ba vị Kiếm tổ còn đang bế quan, nên trước hết dẫn theo vài người xuống núi tìm hiểu. Lão ta cũng thử truy tung ngọc bội thân phận của Phùng Thanh La, nhưng cuối cùng chỉ phát hiện miếng ngọc bị ném bên vệ đường. Biết chuyện này lớn, lão ta liền mở cuộc họp giữa các bậc trưởng lão, để quyết định xem có nên bẩm báo với ba vị Kiếm tổ hay không. Thế nhưng cuộc họp chưa ngã ngũ, thì Sóc Phong Kiếm tổ đã phá quan mà ra.
Số là, ba vị Kiếm tổ bế quan nghiên cứu kiếm lý theo “chỉ điểm” của Bích Mặc tiên sinh, lấy kiếm lý cả đời ra để học hỏi lẫn nhau. Tuy cả ba người bọn họ đều cảm nhận được mình đang đi đúng hướng, nhưng dù gì ở cảnh giới của họ, cũng chẳng dễ gì có đột phá.
Sau gần một tháng trao đổi học hỏi, Trần Thanh Lãng, kẻ nổi danh nhờ tốc độ tại Huyền Hoàng giới, không ngờ lại là người nhận ra “dục tốc bất đạt”, quyết định chậm rãi cảm ngộ, nên liền phá quan ra trước.
Lão vừa ra ngoài, thì lại phát hiện trưởng lão hội đang họp bàn đại sự, mới tò mò đến xem có chuyện gì. Sau khi biết tin đồ đệ bị bắt, Sóc Phong Kiếm tổ lập tức chọn ra một trưởng lão cùng vài đệ tử Kiếm Trì đi theo, tự mình dẫn đoàn truy tung Phùng Thanh La. Lúc đoàn nhân mã của Kiếm Trì xuất phát, thì cũng đã sang ngày thứ hai.
Trần Thanh Lãng dùng đủ các thủ đoạn tìm dấu vết, không tiếc cả phù chú, trận pháp, bói toán mới có manh mối về phương hướng của đồ đệ. Đoàn nhân mã Kiếm Trì cũng phải vừa đi vừa tìm người, hỏi đường nên nào có đi nhanh gì cho cam? Truy đuổi mãi rồi người của Kiếm Trì mới nghe được thông tin của một đám đạo sĩ khả nghi. Thế nhưng bắt lại thì lại hóa ra nhầm người. Cũng may tại hiện trường lại có lão tiều phu báo cho bọn họ trong rừng phía tây thôn ấy có một ngôi miếu cũ, gần đây hình như có người của đạo gia ở lại.
Đoàn người của Kiếm Trì vội vàng chạy tới đó tìm kiếm, nhưng khi tới nơi thì chỉ phát hiện dấu vết một cuộc thảm sát. Trần Thanh Lãng phát hiện đồ đệ lão đúng là từng ở đây, nhưng có vẻ đã bị một bên thứ ba đưa đi khỏi.
Chưa rõ địch bạn, Sóc Phong Kiếm tổ lại càng khẩn trương hơn. Phải biết, thời gian truy tung gần đây, lão ta cũng đoán được đám đạo sĩ kia có một cường giả đã vào Vụ Hải, đoàn người Kiếm Trì lão dắt theo dù có bắt kịp đối phương, cũng khó tránh khỏi một cuộc chiến. Tuy lão tự tin có thể thắng, nhưng chắc cũng không đến mức quá áp đảo. Hiện tại, Phùng Thanh La ở trong tay kẻ có thể giết đám đạo sĩ kia dễ dàng như vậy, nếu phải đánh nhau thật, lão ta không biết phía mình nắm bao nhiêu phần thắng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lão vẫn không chùn bước, quyết định tiếp tục. Ngặt một nỗi, truy tung được đến một thành trấn cách đó không xa thì mất dấu. Trần Thanh Lãng đành cho đoàn nhân mã Kiếm Trì vào ở tạm một khách điếm, vừa để hỏi thông tin, lại vừa cho các đệ tử nghỉ ngơi lấy sức. Ở đó được chưa lâu thì có đệ tử hớt hơ hớt hải chạy đến báo tin với lão, có người ném ám khí, trên có buộc một mẩu lời nhắn, ghi đúng mấy chữ ngắn gọn: “Phùng Thanh La đang ở Hồng Phương Lâu.”
Đọc đến đây thì Trần Thanh Lãng cũng biến sắc mặt. Hồng Phương Lâu là kỹ viện nổi tiếng ở thành này, Phùng Thanh La trong điều kiện bình thường chắc chắn không chủ động đến đó. Thành ra, lão cũng không kịp nghĩ nhiều, vội dẫn đệ tử Kiếm Trì đi cứu người.
Chuyện sau đó liền dễ hiểu...
Trần Thanh Lãng đạp cửa ra, chuẩn bị cứu đồ đệ thì nhận ra có vấn đề. Đồ nhi của lão không có vẻ là đang bị xâm hại. Ngược lại, lão hình như đến rất không đúng lúc, chen chân vào việc tốt của con bé! Việc Phùng Thanh La có tính ý với thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang người làm sư phụ như Sóc Phong Kiếm tổ đương nhiên biết. Để đề phòng vạn nhất, lão cũng đã cho người quan sát, tìm hiểu về cậu chàng. Thành thử, khi mở cửa phòng, chỉ liếc mắt một cái, lão ta liền nhận ra Trương Mặc Sênh, cũng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Xét về địa vị, Mỹ Vị sơn trang cũng tính là môn đăng hộ đối với Kiếm Trì. Xét về nhân phẩm, cách làm người của Trương Mặc Sênh cũng khiến Trần Thanh Lãng hài lòng. Tuy cậu chàng cũng có vài tật xấu lão không vừa mắt, nhưng “nhân vô thập toàn”, lão cũng không chấp. Lại nói, quan hệ giữa Trương thiếu trang chủ và Bích Mặc tiên sinh không tệ, việc cậu ta muốn bái tiên sinh làm sư phụ Sóc Phong Kiếm tổ cũng đã nghe qua. Nếu nói làm thông gia với Mỹ Vị sơn trang là “chấp nhận được”, thì làm thông gia với Bích Mặc tiên sinh đối với Kiếm Trì lúc này là “cầu còn không kịp”!
Thế nên, khi nhìn thấy Trương Mặc Sênh và đoán được người của Bích Mặc tiên sinh đã ra tay cứu Phùng Thanh La, lão ta mới dứt khoát đóng cửa lại cho đôi trẻ “muốn làm gì thì làm”. Tuy đồ nhi nhà mình da mặt mỏng, chắc không nên nổi cơ sự gì, nhưng biết đâu Trương thiếu trang chủ “có gan làm liều” thì sao?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết ở đây là Phùng Thanh La có ý với Trương Mặc Sênh. Bằng không, cho dù đằng sau cậu chàng là Mỹ Vị sơn trang hay Bích Mặc tiên sinh, Trần Thanh Lãng vẫn sẽ tìm cách che chở cho đồ đệ nếu cần thiết. Thế nhưng, cô nàng đã muốn thì lão cũng chả dại gì mà không “thuận nước đẩy thuyền”...
oOo
Trương Mặc Sênh và Phùng Thanh La sau một hồi ngượng ngùng thì liền bình tĩnh lại, thế nhưng cảm xúc cũng đã qua. Lại thêm, đã biết sư phụ của Phùng Thanh La ở ngay bên ngoài, nếu đôi trẻ họ thật sự “tiếp tục một cách tự nhiên” được mới là chuyện lạ. Hai người bèn chỉnh trang lại quần áo, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tiểu Thực Thần tiến lên chào hỏi đoàn người của Kiếm Trì – bấy giờ đang tụ tập ở một quán nhỏ bên kia đường – vài câu. Song, do xấu hổ chuyện bị “nhà vợ” bắt gặp ban nãy, hắn bèn lấy cớ có việc lủi đi trước. Trần Thanh Lãng chưa vội rời đi ngay mà còn hỏi chuyện Phùng Thanh La một lúc.
Phùng thánh nữ không dám giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho sư phụ nghe. Đương nhiên, cô nàng lược bỏ đoạn Bạch Sầu Phi dọa mình khóc thét trong phòng ban nãy, chỉ bịa đại ra một cái lý do “trốn trong kỹ viện sẽ không ai nghi ngờ mà vào tìm” để giải thích tại sao ba người họ lại vào đó. Nhớ lại đoạn ký ức này cùng những lời ong bướm với Trương Mặc Sênh sau đó mà hai má Phùng Thanh La bất giác ửng hồng.
Thấy đệ tử như vậy, Sóc Phong Kiếm tổ cũng ho khan mấy tiếng, rồi phát lệnh cho toàn quân chuẩn bị đi về. Đúng lúc này, Trương thiếu trang chủ vốn đã lỉnh đi ban nãy lại hớt hải chạy về, thở hào hển, nói:
“Tiền bối, không biết có thể cho tiểu tử quá giang về Cổ Long thành hay chăng?”
Thì ra, Trương Mặc Sênh chạy ra ngoài, định đi về mới phát hiện không biết Đại Bạch đã bỏ đi đâu. Một đường tới đây, con mèo béo xách cậu ta đằng vân, nên bây giờ cậu chàng có muốn cũng không biết về Cổ Long thành ra làm sao. Sau khi tìm một hồi không có kết quả, hắn đành quay lại muối mặt nhờ “nhà vợ” giúp.
Kỳ thực, cũng không phải Tiểu Thực Thần không biết đường tìm truyền tống trận để tự về thành Cổ Long. Thế nhưng, thứ nhất là cách này mất thời gian, công sức để thu xếp hơn; thứ hai là hôm nay hắn không nghĩ sẽ ra khỏi thành, nên không hề mang giấy thông hành theo người. Mà thân phận thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì chưa đủ đặc thù hay nổi tiếng để có thể truyền tống ra vào kinh đô Đại Việt một cách tự do.
Trần Thanh Lãng nghe cậu ta nhờ vậy thì cũng nghĩ nên đến nói một câu cảm tạ với Bích Mặc tiên sinh. Dù gì người ta vừa chỉ điểm tu luyện, lại vừa cho người đi cứu đồ đệ mình. Thế là, lão ta liền đồng ý.
Sóc Phong Kiếm tổ nhờ trưởng lão đi cùng đưa đám đệ tử về Kiếm Trì trước, còn phần mình thì ngự kiếm, mang theo Trương Mặc Sênh thẳng tiến hướng thành Cổ Long.
oOo
Lúc hai người đáp xuống, thì Bạch Sầu Phi đã đứng chờ sẵn.
Thiếu niên áo trắng gật đầu chào Trần Thanh Lãng, đoạn nói:
“Nếu muốn tạ ơn chủ nhân, thì chỉ cần tạo cơ hội cho đám Thanh Vân đi lịch luyện là được. Chủ nhân ta đang dùng thân phận phàm nhân làm việc, đừng đến quấy rầy lúc này!”
Dứt lời thì liền bá cổ Tiểu Thực Thần, lôi đi. Đợi Sóc Phong Kiếm tổ rời đi, gã mới ghé tai Trương Mặc Sênh, hỏi nhỏ:
“Này, hai đứa các ngươi đã kịp làm gì chưa?”
Trương thiếu trang chủ đỏ mặt:
“Tiền bối, tiểu tử với Thanh La mới chỉ đang nói chuyện tâm sự thì người của Kiếm Trì đã đến rồi. Làm gì là làm gì chứ?”
Bạch Sầu Phi trố mắt nhìn cậu chàng, rồi đưa tay lên vuốt mặt:
“Ôi cái thằng ngu này! Nói chuyện thì nói lúc nào mà chẳng được?! Bản thiếu còn cứ tưởng ngươi khôn hơn thằng nhóc Thanh Vân cơ! Ta đã tạo điều kiện cho hai đứa như vậy, lại còn chờ rõ lâu mới đánh tiếng cho đám người Kiếm Trì kia, vậy mà các ngươi cũng chỉ kịp nói chuyện hàn huyên???”
Tiểu Thực Thần vốn tưởng bản thân đã là loại mồm lưỡi trơn tru, tán gái giỏi. Thế nhưng xem chừng, nếu đem so với Tạ Hàn Thiên và thằng cha trước mặt này thì cậu ta vẫn còn ngây thơ trong sáng lắm!
Ngày đầu tiên, đệ tử Kiếm Trì sau một hồi không thấy thánh nữ trở về thì liền chia nhóm ra tìm kiếm, cũng có vài người tra khảo đám vô lại bị bắt trói. Không mất quá lâu thời gian để bọn họ phát hiện việc Phùng Thanh La đã bị bắt cóc.
Đây là đại sự, chúng đệ tử Kiếm Trì nào dám tự quyết? Thế là tất cả rút lên núi, bẩm báo lại việc này với trưởng lão quản sự. Trưởng lão quản sự thấy hiện giờ ba vị Kiếm tổ còn đang bế quan, nên trước hết dẫn theo vài người xuống núi tìm hiểu. Lão ta cũng thử truy tung ngọc bội thân phận của Phùng Thanh La, nhưng cuối cùng chỉ phát hiện miếng ngọc bị ném bên vệ đường. Biết chuyện này lớn, lão ta liền mở cuộc họp giữa các bậc trưởng lão, để quyết định xem có nên bẩm báo với ba vị Kiếm tổ hay không. Thế nhưng cuộc họp chưa ngã ngũ, thì Sóc Phong Kiếm tổ đã phá quan mà ra.
Số là, ba vị Kiếm tổ bế quan nghiên cứu kiếm lý theo “chỉ điểm” của Bích Mặc tiên sinh, lấy kiếm lý cả đời ra để học hỏi lẫn nhau. Tuy cả ba người bọn họ đều cảm nhận được mình đang đi đúng hướng, nhưng dù gì ở cảnh giới của họ, cũng chẳng dễ gì có đột phá.
Sau gần một tháng trao đổi học hỏi, Trần Thanh Lãng, kẻ nổi danh nhờ tốc độ tại Huyền Hoàng giới, không ngờ lại là người nhận ra “dục tốc bất đạt”, quyết định chậm rãi cảm ngộ, nên liền phá quan ra trước.
Lão vừa ra ngoài, thì lại phát hiện trưởng lão hội đang họp bàn đại sự, mới tò mò đến xem có chuyện gì. Sau khi biết tin đồ đệ bị bắt, Sóc Phong Kiếm tổ lập tức chọn ra một trưởng lão cùng vài đệ tử Kiếm Trì đi theo, tự mình dẫn đoàn truy tung Phùng Thanh La. Lúc đoàn nhân mã của Kiếm Trì xuất phát, thì cũng đã sang ngày thứ hai.
Trần Thanh Lãng dùng đủ các thủ đoạn tìm dấu vết, không tiếc cả phù chú, trận pháp, bói toán mới có manh mối về phương hướng của đồ đệ. Đoàn nhân mã Kiếm Trì cũng phải vừa đi vừa tìm người, hỏi đường nên nào có đi nhanh gì cho cam? Truy đuổi mãi rồi người của Kiếm Trì mới nghe được thông tin của một đám đạo sĩ khả nghi. Thế nhưng bắt lại thì lại hóa ra nhầm người. Cũng may tại hiện trường lại có lão tiều phu báo cho bọn họ trong rừng phía tây thôn ấy có một ngôi miếu cũ, gần đây hình như có người của đạo gia ở lại.
Đoàn người của Kiếm Trì vội vàng chạy tới đó tìm kiếm, nhưng khi tới nơi thì chỉ phát hiện dấu vết một cuộc thảm sát. Trần Thanh Lãng phát hiện đồ đệ lão đúng là từng ở đây, nhưng có vẻ đã bị một bên thứ ba đưa đi khỏi.
Chưa rõ địch bạn, Sóc Phong Kiếm tổ lại càng khẩn trương hơn. Phải biết, thời gian truy tung gần đây, lão ta cũng đoán được đám đạo sĩ kia có một cường giả đã vào Vụ Hải, đoàn người Kiếm Trì lão dắt theo dù có bắt kịp đối phương, cũng khó tránh khỏi một cuộc chiến. Tuy lão tự tin có thể thắng, nhưng chắc cũng không đến mức quá áp đảo. Hiện tại, Phùng Thanh La ở trong tay kẻ có thể giết đám đạo sĩ kia dễ dàng như vậy, nếu phải đánh nhau thật, lão ta không biết phía mình nắm bao nhiêu phần thắng.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lão vẫn không chùn bước, quyết định tiếp tục. Ngặt một nỗi, truy tung được đến một thành trấn cách đó không xa thì mất dấu. Trần Thanh Lãng đành cho đoàn nhân mã Kiếm Trì vào ở tạm một khách điếm, vừa để hỏi thông tin, lại vừa cho các đệ tử nghỉ ngơi lấy sức. Ở đó được chưa lâu thì có đệ tử hớt hơ hớt hải chạy đến báo tin với lão, có người ném ám khí, trên có buộc một mẩu lời nhắn, ghi đúng mấy chữ ngắn gọn: “Phùng Thanh La đang ở Hồng Phương Lâu.”
Đọc đến đây thì Trần Thanh Lãng cũng biến sắc mặt. Hồng Phương Lâu là kỹ viện nổi tiếng ở thành này, Phùng Thanh La trong điều kiện bình thường chắc chắn không chủ động đến đó. Thành ra, lão cũng không kịp nghĩ nhiều, vội dẫn đệ tử Kiếm Trì đi cứu người.
Chuyện sau đó liền dễ hiểu...
Trần Thanh Lãng đạp cửa ra, chuẩn bị cứu đồ đệ thì nhận ra có vấn đề. Đồ nhi của lão không có vẻ là đang bị xâm hại. Ngược lại, lão hình như đến rất không đúng lúc, chen chân vào việc tốt của con bé! Việc Phùng Thanh La có tính ý với thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang người làm sư phụ như Sóc Phong Kiếm tổ đương nhiên biết. Để đề phòng vạn nhất, lão cũng đã cho người quan sát, tìm hiểu về cậu chàng. Thành thử, khi mở cửa phòng, chỉ liếc mắt một cái, lão ta liền nhận ra Trương Mặc Sênh, cũng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Xét về địa vị, Mỹ Vị sơn trang cũng tính là môn đăng hộ đối với Kiếm Trì. Xét về nhân phẩm, cách làm người của Trương Mặc Sênh cũng khiến Trần Thanh Lãng hài lòng. Tuy cậu chàng cũng có vài tật xấu lão không vừa mắt, nhưng “nhân vô thập toàn”, lão cũng không chấp. Lại nói, quan hệ giữa Trương thiếu trang chủ và Bích Mặc tiên sinh không tệ, việc cậu ta muốn bái tiên sinh làm sư phụ Sóc Phong Kiếm tổ cũng đã nghe qua. Nếu nói làm thông gia với Mỹ Vị sơn trang là “chấp nhận được”, thì làm thông gia với Bích Mặc tiên sinh đối với Kiếm Trì lúc này là “cầu còn không kịp”!
Thế nên, khi nhìn thấy Trương Mặc Sênh và đoán được người của Bích Mặc tiên sinh đã ra tay cứu Phùng Thanh La, lão ta mới dứt khoát đóng cửa lại cho đôi trẻ “muốn làm gì thì làm”. Tuy đồ nhi nhà mình da mặt mỏng, chắc không nên nổi cơ sự gì, nhưng biết đâu Trương thiếu trang chủ “có gan làm liều” thì sao?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết ở đây là Phùng Thanh La có ý với Trương Mặc Sênh. Bằng không, cho dù đằng sau cậu chàng là Mỹ Vị sơn trang hay Bích Mặc tiên sinh, Trần Thanh Lãng vẫn sẽ tìm cách che chở cho đồ đệ nếu cần thiết. Thế nhưng, cô nàng đã muốn thì lão cũng chả dại gì mà không “thuận nước đẩy thuyền”...
oOo
Trương Mặc Sênh và Phùng Thanh La sau một hồi ngượng ngùng thì liền bình tĩnh lại, thế nhưng cảm xúc cũng đã qua. Lại thêm, đã biết sư phụ của Phùng Thanh La ở ngay bên ngoài, nếu đôi trẻ họ thật sự “tiếp tục một cách tự nhiên” được mới là chuyện lạ. Hai người bèn chỉnh trang lại quần áo, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tiểu Thực Thần tiến lên chào hỏi đoàn người của Kiếm Trì – bấy giờ đang tụ tập ở một quán nhỏ bên kia đường – vài câu. Song, do xấu hổ chuyện bị “nhà vợ” bắt gặp ban nãy, hắn bèn lấy cớ có việc lủi đi trước. Trần Thanh Lãng chưa vội rời đi ngay mà còn hỏi chuyện Phùng Thanh La một lúc.
Phùng thánh nữ không dám giấu giếm, kể lại mọi chuyện cho sư phụ nghe. Đương nhiên, cô nàng lược bỏ đoạn Bạch Sầu Phi dọa mình khóc thét trong phòng ban nãy, chỉ bịa đại ra một cái lý do “trốn trong kỹ viện sẽ không ai nghi ngờ mà vào tìm” để giải thích tại sao ba người họ lại vào đó. Nhớ lại đoạn ký ức này cùng những lời ong bướm với Trương Mặc Sênh sau đó mà hai má Phùng Thanh La bất giác ửng hồng.
Thấy đệ tử như vậy, Sóc Phong Kiếm tổ cũng ho khan mấy tiếng, rồi phát lệnh cho toàn quân chuẩn bị đi về. Đúng lúc này, Trương thiếu trang chủ vốn đã lỉnh đi ban nãy lại hớt hải chạy về, thở hào hển, nói:
“Tiền bối, không biết có thể cho tiểu tử quá giang về Cổ Long thành hay chăng?”
Thì ra, Trương Mặc Sênh chạy ra ngoài, định đi về mới phát hiện không biết Đại Bạch đã bỏ đi đâu. Một đường tới đây, con mèo béo xách cậu ta đằng vân, nên bây giờ cậu chàng có muốn cũng không biết về Cổ Long thành ra làm sao. Sau khi tìm một hồi không có kết quả, hắn đành quay lại muối mặt nhờ “nhà vợ” giúp.
Kỳ thực, cũng không phải Tiểu Thực Thần không biết đường tìm truyền tống trận để tự về thành Cổ Long. Thế nhưng, thứ nhất là cách này mất thời gian, công sức để thu xếp hơn; thứ hai là hôm nay hắn không nghĩ sẽ ra khỏi thành, nên không hề mang giấy thông hành theo người. Mà thân phận thiếu trang chủ của Mỹ Vị sơn trang thì chưa đủ đặc thù hay nổi tiếng để có thể truyền tống ra vào kinh đô Đại Việt một cách tự do.
Trần Thanh Lãng nghe cậu ta nhờ vậy thì cũng nghĩ nên đến nói một câu cảm tạ với Bích Mặc tiên sinh. Dù gì người ta vừa chỉ điểm tu luyện, lại vừa cho người đi cứu đồ đệ mình. Thế là, lão ta liền đồng ý.
Sóc Phong Kiếm tổ nhờ trưởng lão đi cùng đưa đám đệ tử về Kiếm Trì trước, còn phần mình thì ngự kiếm, mang theo Trương Mặc Sênh thẳng tiến hướng thành Cổ Long.
oOo
Lúc hai người đáp xuống, thì Bạch Sầu Phi đã đứng chờ sẵn.
Thiếu niên áo trắng gật đầu chào Trần Thanh Lãng, đoạn nói:
“Nếu muốn tạ ơn chủ nhân, thì chỉ cần tạo cơ hội cho đám Thanh Vân đi lịch luyện là được. Chủ nhân ta đang dùng thân phận phàm nhân làm việc, đừng đến quấy rầy lúc này!”
Dứt lời thì liền bá cổ Tiểu Thực Thần, lôi đi. Đợi Sóc Phong Kiếm tổ rời đi, gã mới ghé tai Trương Mặc Sênh, hỏi nhỏ:
“Này, hai đứa các ngươi đã kịp làm gì chưa?”
Trương thiếu trang chủ đỏ mặt:
“Tiền bối, tiểu tử với Thanh La mới chỉ đang nói chuyện tâm sự thì người của Kiếm Trì đã đến rồi. Làm gì là làm gì chứ?”
Bạch Sầu Phi trố mắt nhìn cậu chàng, rồi đưa tay lên vuốt mặt:
“Ôi cái thằng ngu này! Nói chuyện thì nói lúc nào mà chẳng được?! Bản thiếu còn cứ tưởng ngươi khôn hơn thằng nhóc Thanh Vân cơ! Ta đã tạo điều kiện cho hai đứa như vậy, lại còn chờ rõ lâu mới đánh tiếng cho đám người Kiếm Trì kia, vậy mà các ngươi cũng chỉ kịp nói chuyện hàn huyên???”
Tiểu Thực Thần vốn tưởng bản thân đã là loại mồm lưỡi trơn tru, tán gái giỏi. Thế nhưng xem chừng, nếu đem so với Tạ Hàn Thiên và thằng cha trước mặt này thì cậu ta vẫn còn ngây thơ trong sáng lắm!
Danh sách chương